MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 34

tôn giáo ra tranh luận nữa; nhưng tôi biết Quang Anh vẫn không thể tiêu
hóa nổi việc tôi lại không nhận ra cái sự thật rành rành về Chúa.

Chị Mai, trái lại, thuộc tạng có thể theo đạo Thiên Chúa và thực tế là chị

đang hiến cả đời mình cho Chúa. Tôi đoán, khi tôi và chị Mai đứng trong
nhà nguyện Sistine nhìn lên những bức fiasco của Michelangelo, chị Mai
nhìn thấy Chúa, còn tôi chủ yếu thấy Michelangelo. Chị Mai cho rằng ngay
cả sự sáng tạo của Maichelangelo cũng thuộc về Chúa, nếu không nhờ ân
phước của Chúa thì Michelangelo không thể nào tạo ra kiệt tác này; còn tôi
thì chỉ nhìn thấy cơ bắp và các nơ ron thần kinh của Michelangelo căng ra
trong lúc ông ngửa đầu ra vẽ, bất kể Chúa hay quỷ Satan có muốn ông vẽ
hay không.

Nhưng rút cục, tôi tới Rome để làm gì?

Ngày hôm nay, tôi đối mặt lại với câu hỏi này, nhưng là trước “chị bề

trên” trong nhà dòng của chị Mai. Chiều nay, khi gặp chị Mai, tôi lại hỏi chị
không biết chị đã hỏi “chị bề trên” cho tôi chưa.

“Nếu chị bề trên đồng ý thì em sẽ quay lại Rome để đến sống thử trong

nhà dòng,” tôi nói.

“Chị hỏi rồi,” Chị Mai cười. “Chị bề trên bảo sao cứ nói mà mãi không

đưa cô ấy đến đây giới thiệu.”

Lúc ấy, chúng tôi đang đứng bên ngoài nhà ga Termini, tôi nói, “ Thế thì

đi luôn bây giờ được không chị, để em xuống rửa mặt một chút trông cho tử
tế đã.” Tôi chạy xuống tầng dưới để vào nhà vệ sinh. Nhưng tôi vội quá và
có lẽ là mừng quá nên đã chạy nhầm và toilet nam mà không biết. Trong lúc
trang điểm, tôi nhìn vào gương và nhận thấy những người đàn ông đi ngang
phía sau tôi cứ nhìn tôi chằm chằm. Đến lúc, những cái nhìn xoáy quá, tôi
quay lại nhìn họ và nhận ra mình đang ở trong nhà vệ sinh nam. Tôi vội
vàng ôm túi đồ trang điểm chạy ra khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.