MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 65

thanh niên Sorbonne trong nhóm bạn ABC, mà cũng có thể người đàn ông
cầm ô mặc áo vest đen trong bức “Paris trời mưa” của Gustave Caillebotte

[22]

sẽ đến đứng gần tôi mà thì thầm “ Xin chào, đã lâu quá rồi phải không?”

Phải, đã lâu quá rồi.

[22] Họa sĩ người Pháp, thuộc trường phái ấn tượng.

Rời khỏi Nhà thờ Đức Bà, tôi đi dọc con đường chạy ngang mặt nhà thờ,

băng qua đại lộ chạy dọc bên kia sông Seine, rẽ trái, và bắt đầu lạc vào một
mê lộ những con đường nhỏ mang không khí phố cổ Hà Nội, chỉ có điều là
kiến trúc Pháp hoàn toàn sạch, đẹp hơn nhiều. Tôi cố gắng nhớ tên Rue nọ
Rue kia để xem tôi đã đọc thấy chúng trong sách chưa, nhưng nhanh chóng
đầu hàng vì quá nhiều đường phải nhớ, quá nhiều thứ phải nhìn… Sau một
lúc, tôi hoàn toàn lạc đường, nhưng hoàn toàn hạnh phúc. Tôi đang ở trong
khu Latin – khu vực bao quanh Đại học Sorbonne ngày xưa, trung tâm của
Paris cổ. Khắp nơi tôi nhìn, những quán cà phê san sát, những cái bàn nhỏ
và ghế đặt từng đôi dọc vỉa hè, và khách ngồi ngập các quán, uống cà phê
trong những cái chén nhỏ xíu khác hẳn ở Mỹ, và hút thuốc và nói chuyện
như thể họ có tất cả thời gian trên đời. Và tôi phải công nhận, người Paris
đẹp, ít nhất là ở khu Latin này.

Bây giờ thì tôi đang ngồi trong nhà hàng của vườn Luxembourg, gần lối

vào từ đại lộ Thánh Michel. Nhà hàng ở ngoài trời, hầu hết bàn được đặt
dưới những bóng cây, có dù che nhưng lúc này các cây dù đều được cụp lại.
Người bồi bàn vừa mang bữa trưa của tôi ra. Bữa trưa có thịt bò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.