MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 72

Francesca: “Non non… vẽ… vẽ chân dung… tôi chân dung…”

Tôi: “Chị chân dung? Ở Montmatre?” (Tôi tưởng là chị ấy tới

Montmartre và để cho các nghệ sĩ đường phố vẽ chân dung.)

Francesca: “Non, ở Italy… tôi bức tranh.”

Tôi: “Chị bức tranh?”

Francesca: “Yes, tôi bức tranh.”

Khổ quá, ý Francesca là ở Milan, chị ấy cũng vẽ tranh. Chúng tôi tiếp tục

nói chuyện theo cách đó – lẫn lộn tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Ý bồi và rất
nhiều cử chỉ. Thế nào mà chúng tôi cũng kể được cho nhau nghe xem mình
có mấy anh chị em (Francesca có một chị gái đang có một đứa con chín
tháng tuổi
). Tôi hỏi Francesca chị đã ăn tối chưa (lấy tay và vào miệng);
Francesca nói ăn rồi và hỏi tôi ăn chưa. Tôi nói “non non, no dinner”; chị
mở túi đưa cho tôi hai cái bánh cam.

Chúng tôi đang ăn bánh thì cửa phòng bật mở toang và một cô gái Hàn

Quốc khệ nệ lôi hai cái va li lớn vào phòng. Thấy chúng tôi, cô gái vừa cười
vừa thả cho hai cái va li rơi xuống sàn. Đấy là một cô gái Hàn quốc điển
hình: tóc dài ép thẳng; mặt trang điểm như sứ trắng, trông hiền lành. Cô gái
ngồi phịch xuống một giường còn trống, tự giới thiệu mình tên là Julia. Vậy
là chúng tôi bắt đầu một cuộc nói chuyện tay ba trong đó Francesca bập
bõm tiếng Pháp, Julia nói một ít tiếng Anh còn tôi nói tiếng Anh với một
vài từ tiếng Pháp. Thế mà chúng tôi vẫn nói được đủ thứ chuyện phiếm,
như chuyện diễn viên và cầu thủ ưa thích. Francesca thích Al Pacino và
Robert de Niro. Julia thì thích Brad Pitt và Orlando Bloom. Tôi tranh thủ
nói với Francesca về sự hâm mộ của người Việt Nam một thời với bóng đá
Ý, nhất là Roberto Baggio.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.