MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 76

– tôi không biết chị ngưỡng mộ hay sốc khi một cô gái có thể chỉ có từng ấy
thứ đồ mỹ phẩm.

“Me nothing!” Francesca nói. “No hair. No makeup. No care

[35]

.”

[35] Tôi chẳng có gì cả. Không tóc. Không mỹ phẩm. Không quan tâm.

Francesca đúng rồi. Nếu tôi bị ung thư, tôi chắc cũng không quan tâm

đến mỹ phẩm, thời trang nữa. Sự hiện hữu của cái chết sẽ làm chúng ta
nhận rõ cái gì thực sự cần, cái gì không cần. Nhìn Francesca, tôi lại nghĩ,
dường như quá nhiều người trong chúng ta chỉ làm điều mà chúng ta thực
sự muốn khi bị dồn vào bước đường cùng, khi có một cái hạn cụ thể cho sự
tồn tại. Còn bình thường, ta phó mặc cho những ước mơ cứ thế chết dần
chết mòn trong cái thường nhật và sự nhạt nhòa của thời gian.

Paris, ngày…

Sáng nay, tôi tỉnh dậy lúc 7 rưỡi. Bên ngoài, trời sầm sì u ám. Kính cửa

sổ phủ một lớp hơi nước dày, không sao nhìn được ra ngoài. Julia đã ra khỏi
giường, vừa lục cục mở hành lý vừa thở nặng nề như người hen suyễn. Mũi
và họng Julia chắc chắn đã tắc. Tôi hỏi Julia có muốn tôi đánh cảm cho
không, Julia đồng ý… nhưng tôi chỉ mới bôi xong dầu cao và bắt đầu miết
tay từ thái dương vào sống mũi thì Fulia đã kêu “ái… ái…” và bảo tôi dừng
lại vì đau. Tôi nói phải đau thì mới tốt và tôi đang cố gắng trục khí độc ra
khỏi Julia… À, nhưng Julia là một cô gái Hàn Quốc mẫu mực, và giống tất
cả các cô gái Hàn Quốc mẫu mực, chị cảm ơn tôi đã có ý giúp đỡ nhưng
Julia sẽ kiếm cách gì đó đỡ bạo lực hơn. Như ngủ chẳng hạn. Vậy là Julia
lên giường đi ngủ còn tôi đi bộ ra Nhà thờ Đức Bà để leo tháp chuông.

Bên ngoài Paris không mưa và cũng không lạnh nhưng ẩm ướt và nhiều

mấy xám. Vừa băng qua con đường chạy dọc sông, tôi lập tức phát hiện ra
một điều: hóa ra những cái thùng lớn màu xanh lam đóng kín đặt dọc sông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.