MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 86

chỉ cần hé ra là họ lách chân vào, rồi cứ thế đẩy dần cửa ra, và trước khi em
nhận ra thì họ đã trong nhà em rồi.”

“Nhưng nhất định họ vẫn phải có một mục đích cuối cùng nào đó chứ.

Ông ấy mời em đi ăn tối để làm gì? Họ mời các cô gái xa lạ qua đường đi
ăn tối với mục đích gì? Để ngủ với họ à?”

“Cũng có thể là thế. Nhưng có người đơn giản là họ muốn đi ăn tối với

em thôi. Với người Paris, đi ăn tối với ai đó, kể cả người xa lạ, là một niềm
vui. Đơn giản thế thôi. Gặp nhau, ăn tối, uống chút rượu, nói chuyện phiếm,
tán tỉnh nhau một chút, đại để là có mấy tiếng vui vẻ với nhau… đấy là văn
hóa Paris. Có thể ông ấy chỉ muốn có người ăn tối cùng.”

“Cái đó thì em cũng hiểu. Em cũng ủng hộ sống cho ngày hôm nay, sống

cho hiện tại, tận hưởng những khoảnh khắc với người khác, nhưng mà em
vẫn thấy có cái gì đó kỳ kỳ.”

“Em ở Paris một thời gian, em sẽ không để ý nữa đâu.”

“Đúng rồi đấy,” Sarah nói. “Hồi em mới sang đây, em cũng gặp chuyện

này, em dị ứng lắm. Gần nhà em ở có cái công viên; cứ lần nào em vào đấy
chạy bộ hay đọc sách là y như rằng có một anh Parisien ra tán tỉnh. Em
nghĩ, bỏ mẹ, không biết bọn này muốn gì ở mình. Trời ơi, có một lão trong
công viên lại còn bảo em là lão phát điên vì yêu em… Làm em phải bỏ cả
cái công viên đấy một thời gian. Giờ thì em quen rồi; lơ mơ là em chửi cho.
Các lão ấy biết chị là khách du lịch mới đến nên thế thôi. Mà đàn ông Pháp
thì thích các cô gái Á Đông nhỏ bé lắm.”

“Chị cứ tưởng là cái kiểu tâm lý thuộc địa đấy chỉ có ở thời Thế chiến

chứ giờ vẫn còn à?”

“Còn đấy, một số đàn ông Pháp vẫn cứ thích các cô gái Á Đông vì họ dịu

dàng, chiều chuộng. Chứ đàn bà Pháp với đàn bà châu Âu chả chịu được cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.