MỘT MÌNH Ở CHÂU ÂU - Trang 88

không khép kín và một mặt kim cương nằm giữa hai cái đầu không khép
kín ấy. cuối cùng tôi đã chọn cái thứ hai. Trong suốt những năm đeo cái
nhẫn này, ngón tay tôi thỉnh thoảng lại bị trầy bởi vì bị cái đầu nhọn kim
loại của vòng tròn không khép kín đâm. Chị gái tôi – một người tương đối
mê tín – đã nói với tôi khi nhìn thấy cái nhẫn rằng cái nhẫn thế này là biểu
tượng của xa cách, hai người không làm thành một vòng tròn. Tôi đã cười,
nói chị ấy vớ vẩn. Tôi cũng đã nghĩ những điều khác là vớ vẩn. Ví dụ như
Sơn chưa bao giờ đeo nhẫn cưới và tôi chưa bao giờ bắt anh phải đeo.

Nhưng có thể, chúng không vớ vẩn như tôi tưởng? Có thể, để có một

cuộc sống vợ chồng lâu bền thì cần có cả những thứ thủ tục, những khuôn
khổ, những quy tắc mà người ta phải tuân theo để cầm cương cái bản ngã cá
nhân luôn dễ dàng hư hỏng khi được dung túng?

Cả hai chúng tôi, hay ít nhất là tôi, hình như đã quá tự do và ngây thơ về

hôn nhân cũng như về chính mình.

Paris, ngày…

Tôi đã quyết định rằng từ chủ đạo cho ngày hôm nay là “trèo”. Sáng nay,

trở lại Nhà thờ Đức Bà (lần thứ mấy nhỉ?). Tôi đã trèo hơn 300 bậc đá để
lên tháp chuông. Chiều tối nay, ở bảo tàng Pompidou ra, tôi thấy từ này
càng chính xác.

Để vào bảo tàng Mỹ thuật bên trong Popidou Center, phải trèo một cái

cầu thang rất dài bên ngoài để tới tầng bốn. Bước vào trong, cái đầu tiên
đập vào mắt tôi là một tấm canvas trắng mỗi chiều vài mét, trên đó hình
như ai đã sơ ý đánh rơi một xô lớn đựng sơn xanh da trời, khiến cho sơn
xanh tung tóe trên bề mặt. Bên cạch tôi, một cô gái, lúc này đang đứng nhìn
bức tranh, thì thầm với người bạn trai”

“Thế này mà gọi là nghệ thuật á? Em nhắm mắt cũng làm được như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.