MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 103

tiền cả ngày nay. Có mình tôi ở nhà buồn lắm. Lần trước tôi có nói cho
Midori coi tranh ukiyoe khắc gỗ đó. Ghé nhe. Có nhiều thứ lắm.

Nói rồi nó nắm tay áo không buông nên Midori im lặng gật đầu. Cổng
ngoài vườn trông thật lặng lẽ. Bên trong không rộng lắm nhưng hoa cỏ
được sắp xếp, xén tỉa gọn gàng. Mái hiên treo một quả chuông gió cùng bụi
dương xỉ, đây là món quà Shouta mua hôm tháng Hai. Những ai không biết
chuyện thì nghiêng đầu lấy làm lạ khi thấy cái nhà giàu nhất phố này vậy
mà chỉ có hai bà cháu với nhau. Khắp nơi trong nhà đều được khóa kín kẽ
lạnh lẽo. Cửa nhà treo lủng lẳng một ổ khóa thật to nhưng quanh khu nhà
liền kề này, chẳng ai có ý dòm ngó gì cả.

Shouta vào nhà trước, dọn chỗ thoáng gió rồi lấy tấm nệm lót ngồi, mời
“ngồi đây đi” trông thật ý tứ, già dặn so với cái tuổi mười ba của nó. Nó lấy
mấy bức tranh khắc gỗ được để lại từ xưa ra khoe bạn, khi được khen nó
sung sướng ra mặt:

- Midori à, để tôi cho coi cái hagoita[26] hồi xưa. Đây là của mẹ tôi được
nhà chủ tặng lúc còn làm công. To ghê không, mặt người ta lúc xưa cũng
khác bây giờ ha. Phải mà mẹ tôi còn sống thì hay biết mấy. Mẹ tôi mất lúc
tôi ba tuổi, ba tôi thì còn nhưng về nhà ông bà ở quê rồi. Nên giờ tôi chỉ có
bà ngoại. Ghen tỵ với Midori ghê đó!

Nó nhắc đến ba mẹ thì bị Midori nói:

- Ướt hết tranh bây giờ, con trai không được khóc!

- Chắc tôi là người yếu đuối, có lúc tôi nhớ lại đủ thứ chuyện. Mùa này
không sao chứ đêm trăng mùa đông, hễ đi thu tiền quanh phố, đến bờ đê là
tôi khóc không biết bao nhiêu lần. Gì? Không phải khóc vì lạnh. Vì sao tôi
cũng không biết nữa nhưng tôi cứ nghĩ đủ thứ chuyện. À, từ năm kia tôi
cũng đi thâu tiền trả theo giờ, bà tôi già rồi nên đi thâu buổi tối cũng nguy
hiểm. Mắt bà lại mờ nên đóng dấu cũng bất tiện. Hồi nào đến giờ cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.