MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 101

này toàn chân yếu tay mềm, người lớn cũng không lại mà. Thua là cái chắc
rồi. May là không sự gì. Nhưng lát nữa tụi nó phục sẵn cũng nguy hiểm.
Nhờ cảnh sát đưa về đến nhà cho yên tâm. Đi đường này đây ạ”
, bà nói với
viên cảnh sát. “Đây là công việc mà, nào, để tôi đưa về”, nói rồi viên cảnh
sát nắm tay Sangorou nhưng nó nói“không sao đâu, không cần đưa đâu,
cháu tự về được”
. Viên cảnh sát cười nhẹ, xoa đầu nó “cháu về một mình
không an toàn đâu. Không có gì phải sợ chú cả, chỉ là đưa cháu về nhà thôi
mà. Đừng lo gì cả”.
Thằng nhỏ thu người, “cha cháu mà biết đánh lộn thế
này thể nào cũng chửi. Thằng đầu đàn lúc này là nhà chủ mà nên...”,
“Vậy
thì đưa đến cổng thôi, chú sẽ không làm gì để cháu bị la đâu”.
Nó đành
theo viên cảnh sát về một đoạn, đến góc phố Yokochou, nó giựt tay khỏi
viên cảnh sát, co giò chạy một mạch.

6.

- Lạ quá, trời nắng đổ lửa vầy không lẽ có tuyết rơi? Midori mà không thích
đi học thì chắc có chuyện gì bực mình lắm đây. Con không muốn ăn sáng
thì để tí nữa mẹ gọi sushi. Cũng đâu có sốt mà đổ tại bị cảm. Chắc là hôm
qua mệt quá chứ gì. Để mẹ đi thăm đền ngài Tarou cho, con cứ nằm nghỉ đi!

Mẹ nó đã nói vậy nhưng Midori vẫn lắc đầu:

- Con đã hứa với chị là đi khấn để cầu may cho chị rồi, để con đi. Cho con
ít tiền lẻ.

Nói rồi nó chào “con đi đây” và ra khỏi nhà. Midori rung chuông bằng sợi
thừng bện chặt, chấp tay khấn vái. Chẳng biết nó khấn gì mà vòng đi hay
về, đầu nó cứ gục gặc ra chiều suy nghĩ. Nhìn thấy bóng Midori băng qua
mấy cánh đồng từ xa, Shouta cất tiếng gọi rồi chạy lại gần, nắm lấy ống tay
áo con nhỏ.

- Midori à, tôi xin lỗi vụ tối hôm qua!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.