MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 116

nhưng Shouta quay lại cản. “Là cậu ta đó, Midori có gọi cũng không lại
đâu, là cậu ta đó”, nó vò cái đầu tròn nói.

- Là Nobu à? Đúng là chú tiểu kỳ cục, chắc chắn là đến mua cái gì đó mà tại
tụi mình ở trong nên chắc đứng nghe rồi bỏ về rồi chứ gì. Đúng là kiêu
căng, phách lối, người gì đâu khó chịu, dễ ghét, dám đến lần nữa là tôi cho
biết tay. Về rồi thì uổng quá, đâu, cho tôi mượn đôi guốc để ra coi sao!

Nói rồi Midori thế chỗ Shouta, thò mặt ra ngoài. Nước mưa từ trên mái nhà
nhỏ xuống tóc trước “ối ối, lạnh quá”, nó rụt cổ lại rồi dõi theo bóng
Shinnyo đang vác cái dù đen lớn trên vai bước liêu xiêu dưới dàn lồng đèn
cách đó bốn, năm căn nhà. Nó cứ dõi theo suốt cho đến lúc có tiếng Shouta
sau lưng “Midori sao vậy?”.

Midori trả lời cho qua chuyện rồi chạy lên nhà vừa đếm phần sỏi của mình,
vừa lầm bầm:

- Đúng là người dễ ghét, quay lưng đi một nước thì sao mình nói gì được.
Chỉ được cái mặt ra vẻ hiền lành, chứ trong bụng chẳng tốt lành gì. Chắc
đang tức mình lắm đây. Mẹ mình nói người nào đường đường chính chính
thì cái tâm tốt lắm, còn người lừng khừng như Nobu thì chắc chắn là người
xấu rồi, Shouta ha.

Nói xấu Shinnyo như vậy nhưng gặp trúng Shouta ra vẻ người lớn:

- Nhưng nhà chùa Ryuge còn biết điều, ai như thằng Choukichi, đúng là...

- Thôi đi Shouta à, con nít mà bày đặt nói chi đao to búa lớn, Shouta đúng
là nhỏ mọn.

Nói rồi Midori búng lên trán Shouta, cười phá lên trước vẻ mặt nghiêm
trang của thằng bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.