MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 121

Trong vườn, Midori dài cổ nhìn ra “trời ơi, đúng là vụng về, ngược lại chớ,
đúng là chẳng làm cái gì cho ra hồn. Ai lại đi lấy giấy quấn. Bộ không biết
ống tay áo quệt xuống đất dính bùn tùm lum rồi sao. Trời, cây dù lăn mất
tiêu bây giờ, phải mà xếp lại rồi dựng sát vô thì đã không sao rồi”. Sốt ruột
giùm cho Shinnyo nhưng cũng không thể mở lời “ở đây có miếng vải nè.
Lấy mà cột lại”, cũng chỉ biết đứng ngó cậu bạn ướt mưa, mặc nước mưa
đang thấm ướt ống tay áo. Vừa lúc có tiếng mẹ nó, chẳng hay biết chuyện
đang xảy ra “bàn ủi nóng rồi kìa! Ủa, Midori đang chơi gì đó, trời mưa mà
chạy ra ngoài vậy lại bị cảm giống lần trước bây giờ”. “Dạ, con vô đây”, nó
nói to mà nghĩ Shinnyo nghe thấy nên tự nhiên trong lòng mắc cỡ, trống
ngực đánh thình thịch. Sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, dù sao cũng không
thể mở cổng, mà đứng nhìn bạn gặp nạn cũng không nỡ, nó mở tấm liếp
ném mảnh khăn đang cầm trên tay ra. Nhưng vì Shinnyo nhìn nó mà làm
mặt lạnh như không quen biết gì khiến suy nghĩ không nỡ đối xử như ngày
thường của nó như bị cướp đi, mắt ngấn lệ đượm buồn. “Anh giận gì tôi mà
làm vẻ mặt đó chứ, tôi mới là người muốn nói đây nè”, trong lòng nó rất ấm
ức nhưng vì mẹ cứ kêu liên tục, Midori đành lững thững từng bước một, rồi
nghĩ mắc cỡ với mớ tình cảm hỗn độn trong lòng, nó quay đi, tiếng guốc gõ
lộp cộp trên mấy phiến đá. Shinnyo giờ đây mới buồn bã quay lại nhìn,
mảnh khăn có hình lá đỏ tuyệt đẹp ướt nước mưa lượn lờ gần chân nó, nghĩ
“chao ôi là đẹp” nhưng nó không đưa tay ra nhặt lấy mà ngẩng lên nhìn trời
cao.

Chào thua trước sự vụng về của bản thân, Shinnyo tháo sợi dây dài của áo
khoác ra, quấn quanh chiếc guốc, nhìn chẳng ra làm sao. Nó thử giậm chân
xem sao nhưng rõ ràng không gì khác ngoài việc thật khó di chuyển. Với
đôi guốc này mà đi đến tận phố Tamachi thì hơi bị khó. Nghĩ vậy nhưng
không có cách nào khác, Shinnyo đứng dậy, ôm gói hành lý bên hông, vừa
được hai bước đủ xa cánh cổng thì hình ảnh chiếc khăn hồng đập vào mắt,
trong lòng không nỡ bỏ đi. Nhưng khi vừa định quay lại, thình lình Shinnyo
nghe có tiếng người gọi sau lưng: “Nobu sao vậy? Đứt quai à? Thiệt là...
chẳng ra làm sao”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.