MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 122

Giật mình quay lại, thì ra là Choukichi, hình như mới từ trong phố về.
Choukichi diện một chiếc yukata, bên ngoài là một lớp kimono tozan cùng
thắt lưng màu cam cột lệch như thường ngày. Cổ áo màu đen trông thật
đàng hoàng. Nó cầm cây dù có in hiệu của một cửa hàng trong phố, chân
mang đôi guốc cao sơn bóng chống thấm nước, đứng đó với vẻ ngoài đầy
kiêu hãnh.

- Tôi bị đứt quai đang không biết làm sao, quai này yếu quá rồi! - Shinnyo
nói.

- Còn gì nữa, làm sao anh cột lại được, thôi, mang đỡ đôi của tôi đi đi, đôi
này không dễ đứt đâu!

- Nhưng như vậy thì anh lấy gì mà đi? - Shinnyo hỏi.

- Gì? Tôi quen rồi, vầy nè!

Choukichi vừa nói vừa kéo vạt áo lên vừa phủ mông:

- Bỏ guốc ra thoải mái hơn.

Shinnyo ngần ngại:

- Vậy anh đi chân không sao? Tôi ngại lắm.

- Không sao, tôi quen rồi, người như Nobu lòng bàn chân mềm mại, đi chân
không trên đường sỏi đá sao chịu nổi. Thôi, mang cái này vào đi!

Nói rồi nó sốt sắng xếp đôi guốc ngay ngắn. Thay cho thằng Choukichi
hung hãn thì giờ đây là một thằng Choukichi nói những lời tử tế cùng đôi
chân mày rậm nhìn bạn lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.