MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 51

gội được bới kiểu Oshimada với cái kẹp rơm. Cô có nước da trắng đến mức
chẳng cần đánh phấn. Ngay phần cổ hình như cũng không được đánh phấn.
Áo kimono mặc trễ nãi để lộ cả bầu ngực. Không chút phép tắc, cô đứng co
giò, rít thuốc bằng cái ống tẩu dài. May là chẳng ai quở trách gì. Cô gái tên
Otaka thì mặc bộ yukata đậm màu, rộng thùng thình với dải obi đen bằng
vải bóng, không cần nói cũng thấy ra vẻ bậc đàn chị của khu vực quanh đây.
Cô ta kẹp mớ tóc lại bằng cái kẹp màu đồng và như nhớ ra điều gì:

- Riki à, gửi thư chưa?

Oriki cười đáp:

- Hàa, đằng nào thì anh ta cũng chả đến đâu! Tôi làm vậy chỉ cho lịch sự
thôi mà!

- Giỡn chơi hoài, xài hết cả mớ giấy của người ta, thêm hai con tem trên bì
thư mà nói là cho lịch sự thôi hả? Với lại, quen anh ta từ thời ở Akasaka
đúng không? Vậy thì làm gì có chuyện chỉ vì một chuyện nhỏ xíu mà hết
duyên nợ hả? Ăn thua cách làm của cô thôi. Thử cố gắng thêm một chút mà
giữ chân anh ta xem sao? Chứ làm gì có chuyện lúc nào cũng suôn sẻ êm
thấm!

- Cám ơn chị đã khuyên bảo nhưng anh ta không phải kiểu em ưa, coi như
không có duyên đi!

Cô ta trả lời như thể đang nói chuyện người khác. Otaka cười:

- Cô làm tôi mắc cười quá. Người như cô thì chảnh chọe như tiểu thư được
chứ, như tôi đây, đã ra thân hèn này thì chịu.

Nói rồi lấy cái quạt phe phẩy ngay chân làm điệu bộ:

- Than ôi, thời oanh liệt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.