MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 52

Thấy mấy người đàn ông đi ngang, cô cất tiếng mời gọi làm rộn ràng cửa
quán về chiều:

- Ghé vô đi mấy anh!

Cửa quán có hai tầng, dài chừng hai gian. Dưới mái hiên thấp lè tè treo vài
cái đèn lồng kiểu lễ hội, cùng một nhúm muối cầu may. Mấy cái chai dán
nhãn một hiệu rượu sake không biết đã hết hay còn, nằm xếp đầy trên kệ.
Thấy rõ cả chỗ tính tiền. Nghe tiếng ai đó lục đục chuẩn bị dưới nhà bếp.
Dù thực đơn được chưng lên có vẻ hoành tráng lắm nhưng tốt nhất chỉ nên
gọi mấy món lẩu hay chawanmushi[2]. Thử hỏi họ sẽ làm gì khi có ai gọi
món? Chẳng lẽ nói bán hết rồi hay chỉ sang quán khác? Hay nói trắng ra ở
đây chỉ là chỗ để mua vui mà thôi? Mà thật ra dù gì đi nữa thì ngay cả
người nhà quê cũng chẳng ai ra quán gọi món cá chiên làm gì.

Oriki là con át chủ bài của quán này. Cô cũng là người trẻ tuổi nhất và mời
gọi khách giỏi nhất trong số họ. Không phải lúc nào cô cũng vui vẻ làm vừa
lòng khách mà ngược lại, có hơi chút ương ngạnh. Mấy cô trong quán nói
xấu với nhau rằng “Oriki chỉ được cái giỏi tưởng mình đẹp” “Đẹp gì cái
mặt nhỏ xíu đó”,
nhưng hễ quen nhau rồi là thân thiện đến không ngờ. Đến
cả đàn bà con gái cũng cảm thấy bị Oriki quyến rũ. Cho dù làm ra vẻ bề
ngoài khó ưa nhưng lúc mở lòng như vậy, bản tính cô gái bộc lộ rõ ràng.
Những ai đã từng ghé qua khu tửu lầu mới này không ai không biết Oriki
của quán Kikunoi. Chẳng biết là Oriki của Kikunoi hay Kikunoi của Oriki
nhưng đó là một biểu tượng thành công hiếm có. Nhờ Oriki mà khu phố
mới luôn sáng đèn. Mấy khu lân cận ghen tỵ, kháo nhau chủ quán Kikunoi
phải cúng thần Tài thật nhiều.

Otaka nhìn con đường không còn người qua lại, nói:

- Oriki này, tôi biết là mình không nên can thiệp vào chuyện của cô nhưng
thật tình tôi cứ luôn nghĩ đến chuyện của cô và Gen. Anh ta sa cơ thất thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.