MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 53

không còn là khách xịn nữa nhưng hai người đã quyến luyến nhau như thế
còn gì, biết là tuổi tác chênh lệch, anh ta lại vợ con đùm đề nhưng có đáng
để chia tay không hả? Sao không mời anh ta ghé lại chứ? Trường hợp của
cô khác với tôi. Thằng nào đã cắm sừng tôi rồi thì thậm chí không dám nhìn
mặt tôi mà cuốn gói. Tôi quen rồi nên sao cũng được. Nhưng còn cô, thử
nghĩ coi, anh ta có thể ly dị vợ bất kỳ lúc nào anh ta muốn nhưng cô lại kiêu
ngạo quá, sao hai người cưới nhau được? Tôi không nghĩ là anh ta sẽ bị tổn
thương nhưng cứ viết thư cho anh ta đi. Tí nữa có cậu đưa thư ở Mikawa đi
ngang rồi nhờ gửi luôn. Cô tưởng cô là ai, có phải tiểu thư đài các gì đâu
mà mắc cỡ ngại ngùng. Viết cho anh ta cái thư đi, Gen thiệt là tội nghiệp.

Oriki không trả lời, im lặng cúi xuống chùi ống tẩu. Chùi đầu ống sạch,
Oriki lại hít một hơi, xong gõ poong một cái, lại hút rồi chuyền qua cho
Otaka. Oriki nói:

- Chị ăn nói cẩn thận chút. Nói ở quán như vầy ai nghe được có phải phiền
không? Em không muốn mọi người hiểu lầm là Oriki của Kikunoi này có
tình nhân. Chuyện đó xưa rồi, em cũng không còn nhớ anh ta tên Gen hay
Shichi gì nữa. Thôi, không nói chuyện đó nữa, dẹp đi!

Oriki vừa nói vừa đi về phía cửa sổ. Vừa lúc một nhóm thư sinh đi ngang
qua, cô gọi:

- Ôi, Ishikawa, Muraoka, quên mất quán của Oriki rồi sao?

- Chà, làm sao mà quên được cái giọng đặc biệt đó chứ?

Và ngay lập tức họ có mặt trong cửa quán. Liền sau đó là tiếng chân người
phục vụ, tiếng gọi món, tiếng đàn samisen rộn rã vang lên cùng tiếng chân
nhảy múa, bắt đầu một cuộc vui.

2.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.