MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 78

- Cha em là thợ thủ công, còn ông nội là người học hành chữ nghĩa, rành
Hán thư. Nghe kể là ông viết nhiều sách nhưng chẳng có giá trị gì nên
không được xuất bản thế là tuyệt thực mà chết. Ông sớm xác định mục tiêu
của đời mình từ năm mười sáu tuổi rồi say sưa trong chuyện học hành dù
nhà rất nghèo. Cuối cùng thì được gì? Bị người đời cười cợt chế giễu, giờ
đây chẳng ai nhớ đến tên. Em được nghe mấy chuyện này từ nhỏ đến đầy
tai do cha em kể lại. Cha em thì bị gãy chân do ngã từ trên cao năm ba tuổi,
kể từ đó không thích tiếp xúc, giao lưu với bất kỳ ai. Ông làm thợ bạc ngay
tại nhà nhưng với tính tình không mấy thân thiện lại tự ái cao nên chẳng có
khách hàng nào đến nhà. À, em nhớ năm em bảy tuổi, mùa đông lạnh lẽo
mà cả nhà cũng chỉ có mấy bộ đồ mùa hè mỏng tang, cũ nát. Cha em giống
như chẳng biết lạnh là gì, cứ cắm cúi làm món đồ nào đó. Có lần mẹ em
chuẩn bị bữa tối bằng cái nồi bể với bếp lò cũng chỉ còn một lỗ thông. Mẹ
kêu em đi mua gạo. Em cầm cái rổ với chút tiền ít ỏi mẹ đưa, trong lòng vui
sướng vô cùng. Nhưng vòng về, trời trở lạnh đến mức tay chân lạnh cóng,
đi được chừng năm, sáu căn nhà thì em trượt trên lớp tuyết đã đóng băng,
không có chỗ nào để bấu víu mà dừng lại được. Đương nhiên là em làm rớt
cái rổ, gạo đổ tung tóe xuống rãnh nước đầy bùn gần đó. Em cố nhìn xuống
cái cống nhiều lần nhưng làm sao mà lượm lại được chứ? Mặc dù mới bảy
tuổi nhưng em hiểu hoàn cảnh gia đình mình lúc đó. Cha mẹ em sẽ nghĩ gì
khi em về nhà với cái rổ không và nói là làm đổ gạo? Em đứng đó khóc hồi
lâu, chẳng có ai hỏi thăm lấy một câu, chứ đừng nói là có ai đó sẵn lòng
mua lại mớ gạo cho. Lúc đó nếu mà có con sông hay cái ao nào đó chắc em
cũng nhảy xuống rồi. Có lẽ từ lúc đó, em trở nên khùng điên là vậy. Mẹ
thấy em lâu về thế là đi tìm. Mẹ chẳng nói gì, mà cha cũng im lặng, chẳng
có ai mắng mỏ lấy nửa lời, cả nhà im lặng như tờ. Có lúc, nghe thấy tiếng
thở dài của cha mẹ mà tim em như bị ai đâm nát. Chắc lúc đó em nín thở
cho đến khi cha nói “hôm nay nhịn vậy”.

Oriki ngừng lại nhưng nước mắt cô cứ trào ra không thôi. Cô lấy chiếc khăn
tay hồng che mặt, ngậm chặt một góc và im lặng gần ba mươi phút. Căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.