MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 79

phòng tĩnh lặng, chỉ nghe mỗi tiếng muỗi vo ve trên chén rượu. Một lúc
sau, cô ngẩng đầu nhìn anh. Nước mắt còn đọng trên má, nụ cười buồn.

- Anh thấy đó, em xuất thân gia đình nghèo hèn, lại thừa hưởng tính khí gàn
dở từ cha mẹ. Kể cho anh nghe như vậy thật là làm phiền anh. Em sẽ không
nói gì nữa đâu. Nếu có làm anh không vừa ý thì cho em xin lỗi. Hay gọi
thêm ai đó cho vui nhé.

- Không, không cần phải khách sáo. Vậy cha em mất sớm à?

- Hàa, mẹ em mất vì nhiễm lao sau một thời gian dài. Sau đó chưa đầy tuần
là cha em cũng mất theo. Nếu bây giờ còn sống thì cha mẹ cũng được năm
mươi rồi. Không phải em khen cha chứ ông làm đồ tinh xảo lắm, có thể nói
là nghệ nhân cũng không ngoa. Nhưng nghệ nhân hay gì thì em cũng đã
sinh ra trong gia đình như vậy, có thay đổi gì được đâu. Cũng như thân phận
em, anh biết rồi đó.

Oriki nói với vẻ mơ hồ như tự hỏi bản thân.

- Có phải em muốn thành danh ngoài xã hội không?

- Hảa?

Oriki ra vẻ ngạc nhiên nhưng cô nói:

- Em cũng có ước mơ của mình chứ, dù em biết là giỏi lắm thì cũng chỉ nên
mơ lấy được một người đàn ông nghèo và đi mua gạo đầy rổ hàng ngày,
chứ làm gì mong ngọc ngà châu báu.

- Em không cần phải giấu tôi. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra ước muốn của em.
Có gì mà phải che giấu. Hãy theo đuổi ước mơ của mình chứ.

- Thôi, đừng nói kiểu đi guốc trong bụng người ta như vậy. Dù gì thì em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.