MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 94

xa mỹ nhân trong gương nhưng giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, đôi mắt nhìn
người đối diện luôn long lanh đáng yêu. Ăn bận gọn gàng, thanh nhã với
chiếc yukata màu hồng cam có hình chim, bướm to bản, thắt lưng có lằn kẻ
nhuộm màu đen, gọn gàng nâng cao ngực áo. Chân mang đôi guốc đắt tiền
làm bằng gỗ ướt mà ở đây chẳng mấy ai được thấy qua. Chỉ cần thấy cái
dáng đứng lau cánh tay trắng trẻo sau buổi tắm sớm là bọn thanh niên trong
phố phải thốt lên “ba năm nữa muốn gặp lại”. Đó là con bé Midori nhà
Daikoku, chào đời ở Kishu, giọng nói hơi bị chớt nhưng nghe thật dễ
thương, mà trước hết phải nói là tính tình đáng yêu đến mức không ai là
không thích cả. Con nhỏ tay cầm túi đựng tiền nặng trịch, không phù hợp
với con nít tí nào. Đó là đồ người ta tặng chị nó, một kỹ nữ cấp cao. Thậm
chí Yarite, Shimou muốn lấy lòng chị nó còn cho tiền và bảo “Bé Mi nè, đi
mua búp bê chơi đi
” hoặc “tiền mua temari[20] nè”. Nó nhận mà chẳng
buồn tỏ vẻ biết ơn, cứ tự do thoải mái mua temari nhựa cho cả đám bạn gái
cùng trường chừng hai mươi đứa. Hoặc có khi nó mua hết thảy đồ chơi ở
nhà bán bút lông khiến cả đám bạn mừng rỡ. Ấy vậy mà hàng ngày nhìn
cảnh nó tiêu số tiền mà với tuổi nó không thể làm ra, đã vậy không biết sau
này lớn lên sẽ làm gì nhưng hai người làm cha mẹ nó cũng chưa bao giờ la
mắng, chỉ biết dõi mắt nhìn. Hỏi “sao thấy ông chủ khu phố thương quý con
bé vậy?”
thì họ trả lời không phải con nuôi cũng chẳng phải bà con thân
thuộc. Chẳng qua lúc chị nó bán mình, cả nhà ba người theo lời rủ rê của
ông chủ đến xem mặt chị nó nên đến vùng đất này kiếm kế sinh nhai. Bây
giờ cả nhà ở ký túc xá, người mẹ phụ việc cho mấy cô kỹ nữ, người cha làm
thư ký cho khu phố. Midori học trường nghệ thuật, còn lại thì tự do tùy
thích. Nửa ngày ở phòng chị, nửa ngày đi chơi loanh quanh phố xá, ngó
nghiêng đàn samisen, trống hay ngắm kimono có hoa văn màu sắc tím hay
cam nó ưa thích. Hồi mới đến đây, nó mặc kimono có miếng lót cổ màu tím
than bị bọn con gái trong phố chọc “đồ nhà quê, đồ nhà quê” nên nó tức
lắm, khóc ba ngày ba đêm liên tiếp. Bây giờ nó tự mình mời mọc bạn bè,
nhắc đến mối hận trang phục quê mùa năm nào, bây giờ chẳng có ai dám
nói trả lại nó.

- Ngày hai mươi này có lễ hội, tụi mình phải làm gì thật vui đi! - Tụi bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.