MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 92

ông Senzoku, sau đó nghe kể lại định đi trả thù một trận thì bị ông ba chửi
té tát phát tức điên rồi ngủ quên mất tiêu. Còn năm kia, anh cũng biết đó,
đám thanh niên phố Omotemachi tập họp ở nhà bán bút lông quậy tưng
bừng hay làm gì đó, lúc đó tôi đi coi thử thế là tụi nó lên mặt, đuổi như đuổi
tà “Yokochou thì ở Yokochou đi”. Tụi nó chỉ tiếp mỗi thằng Shouta, tức
điên lên được. Ỷ có tiền gì chứ hả? Cũng chỉ là thứ cho vay nặng lãi mà thái
độ hống hách. Mấy thằng loại đó, thà giết quách còn hơn để nó sống, vậy
mới có ích cho xã hội hơn đó. Cho nên lễ hội lần này tôi nhất quyết phải
quậy tới cùng để trả thù. Nobu à, đã là bạn rồi anh phải giúp tôi. Tôi biết là
anh sẽ nói không được nhưng anh cứ lên lưng tôi cõng, tôi phải rửa hận cho
phố Yokochou. Hừ, anh thử coi thằng Shoutarou hách dịch bày đặt nói hợp
ca bản gia bản gốc gì. Anh có chê tôi là thằng học sinh lười trường tư thì
anh cũng trường tư thôi, làm ơn đi, đi mà, anh cứ coi như ra tay giúp đỡ
đứng phất đại vạn đăng giùm tôi. Tôi tức hết cả ruột gan đây nè. Lần này
mà thua nữa thì coi như không có thằng Choukichi này. Tôi sẽ rũ áo giang
hồ.

- Nhưng tôi yếu lắm!

- Yếu cũng được!

- Tôi không phất cờ được đâu!

- Không phất được cũng không sao!

- Có tôi vô rồi thua thì sao?

- Thua cũng được, lúc đó coi như không còn cách nào khác, anh không cần
làm gì hết, chỉ cần anh vênh mặt xưng là người của nhóm Yokochou là tụi
này phấn khởi rồi. Tụi tôi học hành không ra gì chứ còn anh học giỏi, tụi
bên kia mà nói Hán ngữ hay đại loại gì đó thì anh cũng chơi Hán ngữ lại
cho tôi. Aaa! vui quá đi mất. Anh mà đồng ý thì bằng sức cả ngàn người,
Nobu à, cám ơn anh đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.