MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 97

Sangorou nói:

- Vậy tao đi gọi nhe. Để đèn ở đây thì chắc không ai vô lấy trộm đâu nhưng
Shouta cũng canh chừng giùm nhe.

Trong lúc nó còn đang nhì nhằng thì thằng Shouta nhỏ tuổi hơn nạt:

- Cái thằng này, thay vì nói thì đi mau đi!

- Ôi cha, đến rồi, Jirosaemon! Bây giờ chắc phải chạy kiểu thần Idaten quá,
tức là vầy chắc?

Điệu bộ của thằng Sangorou buồn cười khiến đám con gái cười vang. Cũng
chẳng có gì lạ, thằng Sangorou dáng người mập mạp, lại thấp chũn, cái trán
dồ cùng cái cổ ngắn cũn, nhìn nghiêng thì cái mũi nó to đùng như trán sư
tử. Nó còn có biệt danh “Sangorou hô”. Da dẻ đen thui nhưng ánh mắt nó
ngời vẻ hạnh phúc của đứa con được cha mẹ thương yêu, mỗi khi cười nhìn
nó như thần tài bịt mắt. Nó là một đứa nhỏ ngộ nghĩnh, ngây thơ, nhà nghèo
nên mặc cái áo yukata vải awa rẻ tiền, nhưng nó sĩ diện đi nói với đám bạn
không rành chuyện nhà mình là do không kịp chuẩn bị áo đồng phục. Nó là
con đầu trong nhà sáu anh em, cha làm phu kéo xe chạy cật lực thì cũng
được năm mươi căn. Nhưng tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống, nó bắt
đầu là cánh tay đắc lực phụ kiếm tiền cho gia đình từ năm mười ba tuổi.
Năm ngoái, nó đã phải đi làm cho nhà in ở Namiki nhưng vì cái tật lười nên
chừng mười ngày đã thở hắt, chẳng việc nào kéo dài được một tháng. Từ
tháng mười một đến khoảng mùa xuân, nó ngồi thắt kiện, mùa hè thì phụ
nhà bán đá bào. Giọng nói của nó ngồ ngộ nên câu khách rất giỏi, khiến
người ta cũng quý mến nó. Năm ngoái, từ dạo ra quán dịp Niwaka, tụi bạn
khó chịu gọi nó là “mannencho”. Sangorou có cái may là ai cũng biết nó
làm hề nên chẳng ai ghét bỏ gì nó. Không ít lần cha con nó mang ơn nhà
Tanaka. Tuy lãi suất không rẻ gì nhưng không có tiền vay thì càng không ổn
nên nó không muốn làm phật lòng chủ nợ. Hễ Shouta gọi đến khu phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.