MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 98

Omotemachi chơi thì nó cũng không thể từ chối. Nói cách khác, thân nó
sinh ra và lớn lên ở phố Yokochou, khu đất nhà nó ở là của chùa Ryuge mà
nhà chủ là cha mẹ của Choukichi, nên nó cũng không thể làm trái ý họ.
Thằng Sangorou rất khổ tâm khi phải làm “tay sai” cho họ do hoàn cảnh gia
đình như vậy.

Shouta ngồi xuống thềm cửa hiệu bút lông, khẽ hát một bài tình ca trong lúc
chờ đợi, nào ngờ bị mọi người cười chọc quê. Hai tai nó đỏ bừng, giả vờ
lớn tiếng gọi “mọi người lại đây” cho đỡ quê. Vừa lúc đó, “Shouta, sao
không về ăn cơm? Ham chơi gì đến nỗi gọi từ nãy đến giờ mà cũng không
nghe. Mấy đứa chút nữa lại chơi nhe. Thôi, chào mọi người và bà chủ đi”
.
Thằng Shouta không dám đáp trả bà ngoại, cứ thế đi theo về. Bọn trẻ ở lại
tự nhiên chùng xuống, số người chẳng thay đổi gì mấy nhưng không có nó,
cả người lớn cũng thấy buồn. Nó không nói giỡn như kiểu thằng Sangorou,
nhưng nhờ cái vẻ dễ thương của một thằng con trai nhà giàu nên nó được
mọi người yêu quý.

- Bà có thấy bà thằng Shouta lôi thôi không? Đã sáu bốn rồi mà bới cái đầu
thấy ghê. May là không thoa phấn trắng.

- Bả đã nựng con mèo rồi thì có ai chết cũng mặc xác.

- Kiểu người đó đi đâu cũng chỉ biết có tiền.

- Mà tôi phục sát đất cái cách bả khiến người ta nghe lời. Nghe đâu mấy cái
nhà bự trong phố cũng phải vay của bả đó.

Hai, ba người phụ nữ đứng ngoài đường cái bàn tán gia sản nhà người.

5.

“Nửa đêm dài đau khổ chờ đợi, đó là tình yêu”[24]. Chiều mùa hè gió thổi
mát rượi. Midori vừa đi tắm để xua cái nóng ban trưa, đứng trước gương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.