- Tôi phải đi thôi. Không còn việc gì để làm, và tôi ở đến thế là quá đủ.
Nhưng biết làm thế nào, ta phải chặn tay kẻ ác!
Pat ngạc nhiên nhìn bà cô:
- Tôi không hiểu.
- Rồi con sẽ hiểu. Cho phép ta khuyên con một lời nhé? Nếu có lúc nào gặp
chuyện... không hay, tốt nhất là con nên trở về nơi con đã sống hạnh phúc
thời thơ bé. Ở Airơlen ấy...
Pat gật đầu.
- Vâng, đôi lúc cháu cũng tiếc đã không trở về Airơlen sau khi Freddy chết.
Cô hạ giọng, nói nhỏ thêm:
- Nhưng như vậy, cháu lại không gặp Lancelot...
Cô Marple chỉ thở dài, không nói.
- Dù sao, chúng cháu sẽ không ở lại đây, sẽ về Đông Phi khi mọi việc ở đây
kết thúc. Cháu mong ngày ấy quá...
- Cầu chúa ban phước cho con - Cô Marple nói - Hãy can đảm lên trong
cuộc đời. Ta tin con sẽ can đảm.
Cô vỗ vỗ thân mật vào lòng bàn tay Pat, rồi đi nhanh ra chiếc tắc xi đậu
trước cửa.
2
Cô Marple về đến nhà thì đã tối. Kitty, cô hầu mới, ra mở cửa, mặt tươi hơn
hớn:
- Cô đã về! Vui quá! Ở nhà con đã lau chùi tất cả sạch sẽ!
- Tốt, tốt! Ta mừng là đã về nhà.
Ở phòng ngoài, cô Marple vẫn còn thấy mạng nhện trên góc phải sát trần.
Cũng như các cô hầu khác, Kitty không bao giờ ngẩng đầu nhìn lên cao.
Nhưng cô Marple không muốn làm phật lòng ai, nên coi như không trông
thấy. Kitty lại nói:
- Thưa cô, các thư từ, con để trên bàn. Có một thư đi lạc đến Daisymead rồi
mới được gửi trở lại đây hơi muộn. Daisymead và Danemead, hai tên hơi
giống nhau, nên bưu tá đưa nhầm, không có gì lạ! Chưa kể địa chỉ viết rất
khó đọc…