MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 104

Ăng lê. Thế mà bây giờ ông ta phải khiêng vữa với Fechiukov. Mới biết,
con người ta, lúc lên voi, lúc xuống chó...

Đoàn áp tải đã sẵn sàng. Không cần giáo đầu, trưởng toán lính áp tải

cứ thế hô luôn:

- Bước đều, bước! Rảo chân lên!

Bây giờ thì kệ mẹ chúng mày - rảo chân! Đứng bét tĩ thế này các bố

đây đếch cần phải vội nữa. Đám tù, chẳng cần nói cũng hiểu nhau: tụi bay
bắt chúng tao chờ, bây giờ đến lượt bọn tao bắt chúng bay phải chờ. Bọn
bay chắc cũng cần sưởi ấm lắm chứ.

- Dồn bước lên! - Viên trưởng toán quát to. - Dồn bước, hàng đầu dồn

bước lên!

Mẹ mày, đợi đấy mà “dồn bước”! Đoàn tù đi chậm chạp, đầu gục

xuống như đi đưa đám. Bọn ta bây giờ chẳng còn gì để mà mất, đằng nào
thì cũng về trại sau cùng. Chúng bay đã không chơi đẹp với

tụi tao, thì bây giờ tha hồ rát cổ bỏng họng.

Viên trưởng toán tiếp tục hò hét, nhưng hắn cũng biết là vô ích: bọn tù

không chịu đi nhanh. Mà bắn chúng cũng không được, là vì chúng vẫn giữ
đúng luật, đi theo hàng. Lại chẳng có cái luật nào bắt tù phải đi nhanh cả.
(Buổi sáng điều giúp tù nhân sống được, ấy là trên đường tới chỗ làm họ đi
rất chậm. Tên nào đi nhanh thì khó mà sống nổi cho tới lúc mãn hạn. Đi
nhanh người sẽ nóng lên quá mức và như thế sẽ chẳng thọ được bao lâu).

Và thế là họ cứ chậm rãi bước đều. Tiếng ủng dẵm tuyết nghe rào rạo.

Người thì khẽ nói chuyện, kẻ im lặng. Sukhov cố nghĩ xem buổi sáng mình
còn chưa kịp làm việc gì ở trại. Cuối cùng anh nghĩ ra

- trạm xá. Thật buồn cười, trong khi làm việc anh hoàn toàn chẳng còn

nhớ tới nó nữa. Giờ này trạm xá bắt đầu khám bệnh. Mình sẽ kịp, nếu bỏ
bữa tối. Nhưng bây giờ có vẻ như không còn nhức mỏi nữa. Và nhiệt độ
xem ra cũng không cao... đến trạm xá chỉ tổ phí thời gian. Chả cần tới lũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.