MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 11

năm ở tù anh không tiếc gì bằng tiếc đôi giầy ấy. Chúng sẽ bị đổ vào

một đống, đến mùa xuân chúng sẽ chẳng phải là của anh nữa. Hệt như
những con ngựa nhà đem nộp vào nông trang vậy.

Sukhov bỗng nảy ra một sáng kiến. Anh nhanh nhẹn tụt vội đôi ủng,

dựng chúng vào góc nhà, ném mớ vải bọc chân lên trên (chiếc thìa rơi
xuống sàn; dù có vội vào nhà đá đến mấy, anh vẫn không quên dắt thìa vào
ủng) và chân trần, anh nhúng giẻ đẫm nước, lùa đại vào đống ủng của mấy
tên giám thị.

- Thằng này, đồ khốn, nhẹ tay chứ! - Một giám thị co chân lên ghế, la

lối.

- Sao lại gạo? Gạo chia theo định mức khác, không lấy gạo ra mà so

được!

- Mày nhúng ngần ấy nước làm gì hở đồ ngu? Lau nhà kiểu gì vậy?

- Thưa thủ trưởng, không thế thì tài thánh cũng chẳng cọ được, sàn

bẩn quá...

- Mày đã nhìn thấy mẹ đĩ nhà mày lau sàn bao giờ chưa hở đồ đầu

lợn?

Sukhov đứng thẳng người, tay cầm miếng giẻ rỏ nước tong tong,

miệng cười hồ hởi để lộ mấy chiếc răng khuyết do bị bệnh xung huyết đục
thủng ở Ust-Izma năm 1943, năm anh đã vượt qua được. Mà vượt qua như
thế nào chứ, ỉa chảy ra máu triền miên, cái dạ dầy lép kẹp chả chịu nhận bất
cứ thức gì. Bây giờ cái còn lại của thời kỳ ấy là giọng nói phều phào tức
cười của anh.

- Thưa thủ trưởng, tôi xa vợ từ năm 1941. Bây giờ chả còn nhớ bà xã

ra làm sao nữa.

- Nhìn chúng lau nhà kìa, bọn khốn kiếp, chẳng biết làm cái gì cả, mà

cũng chẳng thiết làm nữa. Quân này không đáng ăn bánh mì, ăn cứt mới
phải!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.