MỘT NGÀY CỦA IVAN DENISOVICH - Trang 94

bới lại. Cả đời im lặng, bây giờ nổi đoá lên, giơ nắm đấm, nhảy bổ vào tay
bo. Đám đông im bặt. Có vài người cười.

- Ê, một lẻ bốn! Cánh tớ lại tưởng cha này của các cậu điếc chứ lại. -

Họ la lên, - cánh tớ kiểm tra thử hắn đấy.

Tất cả cười hô hố. Cả bọn lính canh cũng cười.

- Xếp thành hàng năm!

Họ chưa mở cổng vội. Còn chưa được tự tin. Họ xô đám đông lùi lại.

(Tất cả cùng bám vào cổng, ngu thế chứ, cứ tưởng làm thế sẽ được ra sớm
hơn)

- Xế-p h-à-n-g n-ă-m! Một! Hai! Ba!...

Khi nhận được lệnh, tù nhân rục rịch xếp hàng năm, mỗi lượt nhích

lên được vài mét.

Sukhov đã lấy lại hơi, ngửng mặt nhìn trời. Cha mẹ ơi, trăng kìa, trăng

đã lên cao, cái mặt đỏ bầm cau có. Hình như đã vào hạ tuần. Hôm qua,
bằng tầm này, nó còn ở cao hơn.

Sukhov mừng húm vì mọi chuyện đã chót lọt, anh huých vào mạng

sườn ông trung tá, trêu chọc:

- Nghe này, trung tá, theo khoa học nhà các anh, trăng già rồi nó sẽ đi

đâu?

- Đi đâu là thế nào? Rõ đồ ngu! Đơn giản là nó không hiện rõ nữa!

Sukhov lắc đầu, cười:

- Nếu không rõ thì tại sao anh lại biết nó đang có?

- Thế theo anh, - trung tá ngạc nhiên, - cứ mỗi tháng lại có một trăng

mới?

- Ơ kìa, có gì là lạ nào? Ngày nào cũng có người sinh ra, thì tại sao

bốn tuần lại không có một ông trăng mới?

- Phù! - trung tá nhổ toẹt một cái. - Tôi chưa từng gặp một thằng lính

thuỷ nào ngu như thế này. Thế theo anh, mấy ông trăng già đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.