MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 11

mang tài sản quốc gia biếu không cho địch không? Còn tập trung một
người giữ, khả năng bị mất, bị rơi vào tay địch ít hơn lại luôn có hai người
hợp sức bảo vệ sẽ an toàn hơn. Dù hai người có hy sinh mà số vàng giữ
được nguyên vẹn thì vẫn là thắng lợi. Tôi phân tích thế có thấu lý không hở
đồng chí cán bộ trung ương?

Lý lẽ như vậy không thể bắt bẻ được, ông Nhị Nguyễn định hỏi thêm thì
anh vệ binh cao lớn ngồi bên bỗng nửa đùa nửa thực bảo:

- Chưa ra trận mà thủ trưởng rủa chứng tôi hy sinh!

Ông Nhị Nguyễn không khỏi ngạc nhiến khi anh chàng vệ binh kia đã quá
nhạy bén cũng gọi trạm trưởng của mình là thủ trưởng như vậy. Rất có thể
vô tình anh ta trong số những người đầu tiên ở ta đã “phổ thông hoá” từ
này. Trạm trưởng lên trợn mắt “xà-lù” luôn.

- Đồng chí bỏ cái lối suy nghĩ đượm màu mê tín dị đoan ấy đi! Đi làm việc
cách mạng mà sợ chết, ở nhà núp váy vợ cho xong!

Không ngờ không khí trước lục lên đường lại căng thẳng như thế Mặt anh
vệ binh nọ xam lại ông Nhị Nguyễn liền đỡ cho anh ta:

- Không phải là sợ chết, anh Lèng Cảnh nói vui ấy mà. Ta chuẩn bị kỹ
lưỡng thế này là chắc phần thắng rồi!

Người vệ binh tên Lèng Cảnh tiếp lời:

- Thì cái giấy khen thủ trưởng vừa phát cho tôi sau chuyến vào Quảng Ngãi
đụng địch vẫn bảo vệ ngon lành cả đoàn thủ trưởng quen rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.