MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 35

hập như lò lửa, lúc lại rét run như rơi vào bể băng. Sờ tay lên trán bỏng rãy.
Mồ hôi toá đầm đìa sống lưng. Phải dừng, tìm một chỗ thoáng rộng, chất
củi, đốt đống lửa to. Cảnh bảo. Bình “Ngày bé ở nhà mẹ mình vẫn vào rừng
tìm thuốc nam, có cây sốt rét, nhưng mình lại chẳng biết mặt mũi nó thế
nào”.. Bình bảo, biết mặt cây thì chắc gì đây đã có, mình hỏi thật, cậu đã
nghĩ đến chuyện nếu anh ấy “tịch” ngay bây giờ chưa?” “Phủi phui câm
mồm cậu!” Cảnh vội kêu lên.. Bình lại bảo một người ở lại người kia
xuống núi vào bản nhờ giúp. Khi Cảnh định đi, thì. Bình gọi giật lại anh ta
đổi ý, trời còn sáng, thay nhau cõng, ngủ đêm trong rừng ngại lắm. Nhị
Nguyễn ngồi ôm gối tựa gốc cây làm cái cây cũng rung rinh theo nhịp hàm
răng va lập cập dù sao ông vẫn nghe loáng thoáng câu chuyện của hai
người. Cảnh đến bên ông khom lưng định cõng. Nhị Nguyễn bảo lấy cho
cái gậy tự chống đi được. Nhưng vừa chệch choạc được vài bước, ông sa
sẩm mặt mày ngã bệt đít, chân tay chống cả lên trời. Mắt ông bỗng trợn
ngược sùi bọt mép, hừ hừ cấp tập.. Bình hoảng nâng đầu, còn Cảnh vội trải
đống lá khô, sau đó hai người xốc ông nằm cạnh đống lửa.

- Nước! Nước!

Nhị Nguyễn tu sạch mấy bi đông mang theo. Tiếng rên của ông mỗi lúc
một to, làm các chú sóc đang ngó nghiếng trên đầu trốn mất tăm. Ông vẫn ý
thức, không được rền rẫm tỏ ra yếu đuối, nhưng răng càng cắn chặt thì cái
nóng cái rét trong người càng tìm cách cậy bật hàm cho xả bớt sự khó chịu
đang bào xé ruột gan.

Lèng Cảnh nhìn Nhị Nguyễn vật vã trên đống lá, thừ người chẳng biết nên
làm gì. Rồi anh cầm ống nứa ngọ đến khe đá hứng nước. Bỗng nhiên trong
đầu vụt nảy ra một ý. Để ông nước lên bếp đun, anh liền vơ con dao dựa đi
qua, gặp lá gì cũng ngắt đưa lên miệng nhấm, còn đẽo cả vỏ cây, chặt đoạn
dây leo và đều nhấm nháp. Thấy lạ, Bình hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.