MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 36

- Mình xem thứ nào có vị đắng - Lèng nói - thuốc ký ninh chẳng đắng như
mật công đấy thôi. Sốt rét sợ cái đắng. Cứ giã thứ đắng, may ra…

- Cẩn thận kẻo ăn phải lá ngón thì chôn luôn cả ở đây đấy! - Bình nhắc.

- Lá ngôn mình biết - Nói rồi. Lèng ngất một nhánh cây dưới chân có lá
giống như lá cây rau ngót vẫn trồng ở vườn nhà cho Bình xem - ăn hết bằng
này là đủ nghẻo rồi.

Một loáng “lang băm” Lèng đã có được cả mớ các loại lá lẩu, vỏ, dây leo
nhựa tươi chảy ròng ròng, anh bảo đều đắng rụt lưỡi. Tình thế lúc này là vô
vọng. Thêm cơn sốt cao nữa phát cuồng là Nhị Nguyễn đi. Thôi cứ nhắm
mắt liều một phen! Lèng phạt mấy ống nứa chọn loại to như cổ chai chia
đều các thư đắng vào các lóng đo nước, đặt trên đống lửa đang đượm.
Chẳng mấy chốc các ống đã sôi sùng sục. Lèng đổ nước ra ca, thứ nước
màu xanh đen sống sếnh bốc mùi hăng hắc. Chờ cho nước nguội, anh ngửa
cổ uống liền một hơi bảo với Nhị Nguyễn:

- Độc em chết trước

Nhị Nguyễn toàn thân bải hoải đầu nặng chân nhẹ chỉ còn hiểu lờ mờ việc
Lèng Cảnh vừa làm. Cái chết cận kề rồi! Chẳng ngờ sức như trâu, lại đang
tuổi xuân, mà mới có cơn sốt rét rừng đã đưa ông về chầu tiên tổ đến nơi.
Hơn hai năm qua sống trên chiến khu, lại ở đứng khu vực “lử đừ lừ đừ
không ở Đại Từ cũng ở Võ Nhai. Ổ dịch sốt rét lớn hoành hành mà ông
không dính đòn, có lẽ do ngày ấy được thường xuyên nằm màn, đôi khi
quân y còn phát ký ninh uống phòng. Nay hơn một tháng không màn,
không thuốc phòng là trúng đọc rừng thiêng liền. Câu mà Bình hỏi Cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.