MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 37

lúc nãy, ông đã nghĩ đến, phải chuẩn bị trước tinh thần cho các cậu ấy ông
liền vãy tay ra hiệu cho hai người đến gà, thều thào:

- Tôi mà chết hai cậu mang vàng trở về Đô Lương giao cho…

Chưa nói hết câu mồm đã cứng đơ. Lèng Cảnh bỗng hét vào tai ông:

- Em chưa chết, anh chưa chết được!

Nói rồi. Lèng liền bưng ca thuốc đày vực. Nhị Nguyễn dạy uống. Vừa
chạm lưỡi vào lợm giọng đắng ngất đến tận cùng cái đắng. Nhưng ăn nhằm
gì với cái khát cái chết ông nhăm mắt và cứ để thứ nước gọi là thuốc đó trôi
tuốt cả vào ruột gan giống ca nước lạnh đổ xèo vào đống than hồng. Còn ực
tiếp ca nữa. Xong nằm vật co quắp hừ hừ rên. Bỗng chốc từ trên trời như có
thứ mực đen kịt đổ ập xuống khu rừng. Trong khoảng tối bừng ánh sáng lân
tinh lạnh lẽo kết thành từng mảng xanh lè cạnh chỗ ba người đó là khi tàng
hoại mục trên mặt đất “bật điện”. Đom đôm cũng từ đâu túa ra từng đàn
góp vào phần rùng rợn, bí hiểm của rừng nguyên thuỷ, tạo hồn ma lập loè
trêu doạ khắp các bụi cây hốc đá xung quanh. Qua một chạp hành hạ, con
ma rừng trong người ông Nhị Nguyễn, thương tình, cho khổ chủ nằm yên
được một lúc.

Giữa lòng đêm tịch mịch, mới có dịp nghe mọi cung bậc của bản nhạc bất
tận, man dại nơi hoang sơ chưa dấu chân người. Bóng tối vừa ập xuống, là
con chim bắt cô trói cột liền mở màn lặp đi lặp lại tiếng gọi thê thiết, buồn
thảm. Ôi, tiếng chim đêm này nghe sao mà ghê răng, giá như là buổi sáng,
buổi trưa, buổi chiều thì cái chất giọng trong trẻo, đùa nghịch của bọn liếu
điếu, chào mào, sáo sậu hoạ mi, cà cưỡng lại ngọt tai, an ủi được người ta
phần nào! Càng về khuya điểm xuyết thêm nhiều tiếng thú hoang gọi bạn
tình hay rủ nhau đi kiếm mồi nơi cổ họng chúng đều phát ra thứ âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.