MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 40

có ai kéo ngửa về phía sau. Giờ với ông khối vàng trở thành khối đá hàng
tạ. Lèng Cảnh liền sốt sắng đeo hộ. Bình bảo ba lô vàng để anh đeo. Lèng
nhận thêm cái ba lô của anh nhẹ hơn nhiều.

Cuộc hành tiến lần này chậm hẳn. Nhị Nguyễn soi gương, ông giật mình
như thấy một người khác: má hôp, da xanh lớt, mặt vàng khè môi thâm xì.
Lèng Cảnh luôn đi bên ông tỏ ý rất phấn khích từ lúc được khen là “mát
tay” bảo kháng chiến thành công sẽ về quê làm nghề thày lang bốc thuốc,
trong những ngày qua anh học một được khối bí quyết từ ông lang già
người Lào Thững. Có thể anh chàng có duyên với nghề trị bệnh cứu người.
Các cây thuốc, vị thuốc bài thuốc do lang Lào chỉ dẫn anh nhập tâm ngay
khi cần đọc vanh vách. Ông Nhị Nguyễn bảo không nên ỉ vào trí nhớ, hãy
viết cả ra giấy, cất đi dùng về sau. Ông đưa cho “thày lang” một cuốn vở
mỏng cùng cây bút chì, những lúc nghỉ trên đường đều thấy cậu ta cắm cúi,
nghẹo đầu nghẹo cổ to từng nét chữ.. Khi “thày lang” đưa ông xem lại cuốn
vở, eo ôi chữ to đùng như trứng gà mái, lại thiếu dấu đày lỗi chính tả. Lang
băm cười khì:

- Em mới qua lớp xoá mù thôi mà. Nhiều chữ để rơi bên đất Việt mình rồi.

- Trên đường lúc nào nghỉ mình dạy lại nhé!

- Thôi anh đang mệt. Vẽ chữ thế mình em hiểu.. Khi nào về nước nhờ vợ
dạy. Vợ dạy mới vào chứ anh dạy chữ thày lại trả thày.

Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nguyễn Văn Bình đeo ba lô
vàng cùng khấu súng trường lùi lũi theo sau. Khu rừng đang vượt không
rậm rạp bằng khu rừng trước, có nhiều chỗ bị chặt phá. Đến một con suối
chảy cắt ngang, Bình bỗng bảo với hai người phía trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.