MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 42

- Nom rất khả nghi. Dám là người của phỉ lắm!

- Phải vượt nhanh qua đoạn này. - Lèng Cảnh nói

- Hay là ta tạt vào rừng ém một chỗ, chờ xem động tĩnh thế nào? - ông Nhị
Nguyễn nói.

- Đằng nào cũng phải đến bản Pu Loong, ta cứ tránh đường mòn cắt rừng
mà đi. Tối ngủ trong rừng an toàn hơn. - Bình nói.

Thế là ba người bỏ đường mòn rẽ vào rừng rậm nhằm hướng mặt trời đang
lặn. Ông Nhị Nguyễn gắng thêm chừng một giờ nữa thì thở dốc đôi chân
nặng như đeo đá. Phải tìm cho ngủ lại.

Nhưng lần này không thể đốt lửa, không nói chuyện to, biết đâu sào huyệt
của phỉ gần đây? Lèng đã mang theo một ít thuốc sắc và mấy thang thuốc lá
dự phòng anh đưa bình toong thuốc cho ông Nhị Nguyễn uống. May mắn,
cơn sốt rét chưa thấy trở lại.

Chợt tráng cỏ rộng trước bụi cây ba người đang rải ổ, rực lên trong chốc lát
anh vàng tươi rói rồi tắt lịm. Đó là nắng quái chiều hôm. Xa xa mặt trời
như cục tiết đông đặc lừ lừ rơi vào nếp võng của dãy núi màu xanh thẳm,
để lại phía đỉnh núi một áng may dát bạc lóng lánh mãi sau mới chịu tan.
Mảng sáng còn lại bầu trời phía tay trong giãy lát chuyện từ màu sáng tráng
sang đạm, cho tới khi cả bầu trời tím thẫm, xuất hiện những ngôi sao đầu
tiên nhấp nháy. Đã lâu lắm ông Nhị Nguyễn mới được ngồi nhìn cảnh
hoàng hôn như thế. Hoàng hôn trên đất bạn cũng giống hoàng hôn trên đất
ta, song thường ngày tất bật, đã mấy ai có thì giờ chỉ để chờ ngắm một cảnh
tượng ngoạn mục của trời đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.