MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 44

người cảm giác như thế là thường thấy và sau đó dễ cho qua. Nhưng vì ông
già kia ngồi ở bàn đối diện đập thẳng vào mắt, vả lại chất men bia mỗi lúc
mỗi ngấm làm đầu óc ông Nhị Nguyễn trở nên minh mẫn hơn. Ông không
thể bỏ qua sự nghi vấn, cố lục tìm trong quá khứ bộn bề của đời lính, đã
gặp người này ở đâu nhỉ? Và bỗng trong giày lát người đó cũng tình cờ bắt
gặp ánh mắt ông. Hai cái nhìn xéo nhau. Rồi người đó bỏ dở cốc bia vụt
đứng dậy đi nhanh ra cửa như chạy trốn.

Vùng nhớ trong não ông bỗng mách bảo ông đuổi theo kịp bên người đó,
hỏi.

- Xin lỗi cho tôi hỏi bác có phải là Nguyễn Văn Bình ở Từ Sơn, Bắc Ninh
không?

Với ánh mắt thảng thốt ông ta nhìn thẳng vào Nhị Nguyễn hỏi lại:

- Thưa bác có phải Đào Nhị Nguyễn người Hà Nội không?

Rồi hai người ôm chầm nhau. Nhị Nguyễn kéo bạn trở lại bàn bia.

Sau chuyến vượt Trường Sơn sang Lào thời trai trẻ đến bờ sông Mekong
trên đất Thái họ chia tay nhau tức là đã hơn nửa thế kỷ nay mới gặp lại.
Chính vì sự đẹp lão ít thay đổi của Nhị Nguyễn mà Nguyễn Văn Bình ngay
từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra ông. Gia cảnh Nguyễn Văn Bình như lời ông
kể thì khá ổn, con cái cháu chắt đầy nhà, chỉ tiếc bà vợ của ông đã mất cách
đây mười năm và ông lấy bà hiện nay đã ngoài năm mươi tuổi, không con
cái gì thêm nữa. Ở tuổi già ai chẳng vậy, con cái thành đạt là cái nỗi sướng
không thể để lâu trong lòng, hễ có dịp là đem khoe ngay với bạn bè. Ông
Nhị Nguyễn liền kẻ với Nguyễn Văn Bình về cái sự con hơn cha nhà có
phúc của mình. Cậu cả học Đại học Tổng hợp Hà Nội, được giữ lại trường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.