MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 60

tính, như thế, cái “vắt vai” rất co dãn. Người khoẻ vắt vai khác người yếu,
người quen đường khác người mới đi lần đầu. Xem ra, vượt được mấy cái
“vắt vai” của anh vệ binh này là mệt bở hơi tai đây! Lên Pắc Chom không
có đường mòn cứ men theo bờ một dòng suối lớn chảy giữa rừng già. May
mà mới vào hè lũ chưa về, dòng nước róc râch trong vắt. Càng trèo lên cao
gặp toàn những tảng đá gan gà to cỡ gian nhà án ngữ mỗi lần vượt qua tim
đạp thình thịch. Phải như con thằn lằn bấu chặt từng đầu ngón tay vào vách
đá, để tuột không mất mạng cũng thành tât như bỡn. Anh vệ binh chậm rãi
trèo trước, ông Nhị Nguyễn cứ nhất nhất theo động tác ấy vị trí bấu víu ấy
mà trèo theo. Cũng có lúc anh lom khom làm thang cho ông đứng hẳn lên
vai, bám vào dây rừng đu bổng, mới lên được một chóp đá để rồi lại cô
chóp nữa sừng sững ngay trước mặt. Hai người cứ thế đánh vật với những
khối cự thạch khỏng lồ, về chiều mới thoát hẳn lên được gần đỉnh núi, nơi
có dòng thác đang sôi réo ầm ầm, bụi nước phả đẫm vào một vừng cây cối
xanh mướt. Bên dìa thác đã thấy sẵn những bậc đục vào vách đá, trèo lên
không còn khó như ở đoạn trước nữa. Anh vệ binh bảo, bà con bản Pắc
trong lần chuyển kho ngân khố hồi cuối năm ngoái, đã dùng cuốc chim, xà
beng mất nhiều công đào bẩy mới tạo được những bậc đó. Chẳng mấy chốc
hai người đã bước lên lưng chừng trời. Mát rượi. Sương núi cuồn cuộn đuổi
nhau. Ông Nhị Nguyễn cứ thả sức vươn vai hít hà căng lồng ngực, bao
nhiêu mệt nhọc dường như đều đã quẳng tòm cả vào vũng nước quấn ngàu
bọt dưới chân. Phóng tầm mắt ra xa, thấy trước mặt con đường mòn như
sợi chỉ vắt qua quả đồi thấp bạt ngàn cỏ tranh cùng cây bụi lúp xúp. Anh vệ
binh giờ mới kể, lúc nãy nói ra sợ ông hãi chính chỗ có hòn đá to cạnh thác
hôm sơ tán kho tiền, một vệ binh đồng hương với anh đã trượt chân ngã
nhào, đập người cái bét như con giân vào vách toé óc chết tươi ngay. Lúc
trèo đến đấy anh bỗng thấy rùng mình rồi như có bàn tay ai đỡ, hẳn hồn
người vệ binh đồng hương xấu số vẫn đang lẩn quẩn quanh thác. Anh còn
bảo người Hà Nội “công tử bột” như Nhị Nguyễn mà leo được thế là hơi
giỏi đây! Lời khen mộc mạc thế lại làm ông phỏng phao cạnh mũi quên cả
sự chật chưỡng run rảy ban nãy. Thực ra ông có được chút kỹ năng leo núi
trước khi lên Việt Bắc là do thời sinh viên được đoàn Hướng đạo đào luyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.