MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 83

lẫn chài!

Tên sĩ quan Pháp chợt làm động tác nhún vai cười nhếch mép tỏ ý không
tin và bảo:

- Phòng Nhì sẽ làm việc cụ thể với ông ông chủ gạo Việt Minh ạ!

- Có còn ai sống sót nữa không? - ông Nhị Nguyễn hỏi và tên sĩ quan lại
nhún vai lắc lơ cái đầu hói thay cho câu trả lời.

Tiếp đến là những ngày tra hỏi của Phòng Nhì. Sở hiến binh Hà Nội, rồi
chúng đưa ông vào giam giữ ở bốt Catinat Sài Gòn khét tiếng. Kể từ ngày
đó, cơn ác mọng chìm tàu luôn ám vào giấc ngủ. Ông thấy mình rơi rơi mãi
cùng khối sắt thép đen xì xuống biển không đáy với bao nhiêu của quý tan
rã trước mắt mà không sao vớt lại được chút gì. Cứ mỗi lần mê mụ như thế,
khi tỉnh dậy, mồ hôi ông toá ra, tim đập thình thịch.

Sau ngày nước nhà thông nhất, đầu năm 1976 ông Nhị Nguyễn có dịp vào
thành phố Hồ Chí Minh, việc đầu tiên là thăm lại bốt Catinat. Tuy ông chỉ
bị giam và tra hỏi ở đây có hơn một tháng rồi chuyển về căng Phú Lâm,
nhưng những ấn tượng ngược đãi tù nhân khửng khiếp thì không bao giờ
quên được.

Hôm đó, từ xa ông nhận ra ngay cái bốt nằm kín đáo đằng sau Sở thú, thoạt
nhìn bên ngoài nó thô kệch, trần trụi như một cái máy chém thời trung cổ,
mấy chục năm trôi qua, hình thù quái thai vẫn thế. Thành phố có chủ
trương giữ nguyên trạng bốt Catinat thành một di tích lịch sử cho mọi
người đến thăm quan.

Bước vào giữa khám, ông ngửng lên. Vẫn là bầu trời vuông. Gần ba mươi
năm trước đây ông đã bị đưa từ Hà Nội vào và buổi sáng hôm ấy cũng bất
giác ngửa mặt lên, thấy bầu trời vuông như thế, chành chạnh mỗi chiều hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.