MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 86

Trong mấy ngày ngồi trên tàu hoả ra Bắc, ông suy nghĩ mông lung mọi
chuyện. Phải tìm cách trở lại chiến khu, nhất định là như vậy rồi! Trên các
ga, cứ mỗi lần thoáng thấy bóng tên cảnh binh hay sĩ quan Pháp, trong lòng
ông bực bội, niềm căm uất trào sôi hình ảnh con tàu cùng bao đồng đội
chìm dưới biển Đông lại hiện về. Những đòn thù còn chưa lành sẹo trên
người ông. Tất cả, đòi hỏi phải trả cho hết món nợ, chúng nợ ông nợ đồng
đội ông quá nhiều!

Hơn một năm trong tù ông bặt tin Nghĩa. Nàng có còn chờ? Khi tàu gần về
đến Hà Nội , câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu. Và ông cố bấu víu vào một
tia hy vọng mơ hồ, mong manh để tự an ủi nàng vẫn chờ. Chấp tối bước
xuống ga Hàng Cỏ, ông lưỡng lự giữa về nhà mình hay đến ngay nhà nàng?
Cả nhà mình đã tản cư lên Việt Bắc hồi cuối năm bốn sáu rồi , đến nhà
nàng, đến nhà nàng thôi! Ông cứ lảm nhảm câu ấy khi đi ra khỏi ga như
một kẻ mộng du.

Kìa, cửa hiệu vải quen thuộc ở phố Hàng Đào tấp nập không to hơn cũng
không nhỏ hơn, vẫn sáng trưng phô ra cái sự làm ăn phát đạt. Người ông
gặp đầu tiên không phải Nghĩa mà là bà chị nàng. Bà chị của Nghĩa thoáng
ngạc nhiên dù sao chị ấy vẫn nhận ra ông ngay. Bà chị mời ông vào nhà và
bảo, hôm nay cậu mợ có việc sang Gia Lâm ăn giỗ ở nhà một người họ nọi,
chị thì cũng vừa đến.

- Nghĩa có đi cùng cậu mợ không ạ? - ông hỏi

- Anh uống nước đã - Bà chị rốt chén trà nóng man mác mùi ngâu - Anh ra
hôm nào vậy?

- Chị hỏi ngày em ra tù hay ngày lên tàu?

- Việc anh ra tù ngoài này có biết. Không hiểu anh có biết chuyện cậu mợ
đã chạy nhiều cửa để giảm án cho anh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.