MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 104

— Tất nhiên rồi, tôi vừa nói vừa cố không run rẩy.

Cậu dịch người vào trong ghế để ngồi thoải mái hơn.

— Bố tôi là một người tuyệt vời. Ông không sống với chúng tôi tuy

rằng ông rất yêu mẹ tôi từ mười sáu năm nay rồi.

— Tại sao vậy?

— Vì ông đã có vợ.

— Ông ấy có những đứa con khác không?

— Không.

— Thế thì tại sao ông ấy không bỏ vợ?

— Vì bà ta bị điên.

— Sao cơ.

— Hoàn toàn dở người. Bà ta sẽ tự sát ngay. Hoặc còn tệ hơn nữa. Có

thể làm tất cả. Tôi nghĩ rằng bố tôi vừa sợ vừa thương hại bà ta. Để bù lại,
ông đối với chúng tôi thật tuyệt vời và ông đã thuyết phục được chúng tôi
rằng, mẹ tôi, các em gái tôi và tôi, chúng tôi không thể nào sống khác được.

— A? Anh có các em gái à?

— Vâng. Hai đứa em gái. Mười và mười hai tuổi.

Tuy cậu bé vẫn tiếp tục, tôi không thể nghe được một lời nào nữa vì

đầu tôi cứ ong ong. Tôi không nắm bắt được gì hết từ những điều cậu kể –
những điều lẽ ra cuốn hút sự chú ý của tôi ở mức cao nhất – bởi tôi không
ngừng vấp phải điều mà tôi vừa được biết: Samuel đã lập một tổ ấm thứ hai,
một gia đình đầy đủ, và anh ở lại với tôi dưới cái cớ là tôi bị rối loạn tâm
thần.

Tôi đã nêu được lý do cho việc bỏ đi vội vã của mình chưa? Tôi không

biết. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng đã gọi một chiếc tắc xi, và được che chắn
ngay lập tức bởi những tấm kính cửa xe, tôi phó mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.