MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 106

tưởng anh vì anh không muốn bỏ mặc em trong tình trạng này.

— Tại sao? Anh muốn bỏ em à?

— Em nói cái gì thế? Anh khẳng định với em điều ngược lại, anh

không muốn bỏ mặc em như thế này.

— “Bỏ mặc em”. Anh vừa nói là “bỏ mặc em” hả?

— Em quả thực là căng thẳng quá rồi, Isabelle ạ. Và anh, anh có cảm

giác anh làm cho em bực bội hơn là làm em dịu đi.

— Ít nhất cũng nhìn ra được điều đó!

— Em có điều gì không bằng lòng với anh? Nói đi. Nói đi để ta kết

thúc cho xong.

— “Để ta kết thúc cho xong!” Anh thấy chưa, anh muốn bỏ em…

Anh vòng tay ôm lấy và, mặc cho tôi vẫy vùng, anh dịu dàng ôm tôi

thật chặt.

— Anh yêu em, em nghe anh nói không, và anh không muốn bỏ em.

Nếu anh muốn, anh đã làm điều đó từ rất lâu rồi. Khi…

— Em biết. Nói chuyện ấy chẳng ích gì.

— Sẽ tốt cho chúng ta nếu thỉnh thoảng nói về chuyện ấy.

— Không. Không có ích gì. Cấm kỵ. Chúng ta không nói tới đó. Không

ai nói tới cả. Thế thôi.

Anh thở dài.

Dựa vào ngực anh, dựa vào vai anh, được giọng nói ấm áp của anh mơn

trớn, tôi đã dịu lại. Anh vừa rời khỏi tôi, tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi lan man.
Phải chăng Samuel ở lại với tôi vì tài sản của tôi? Bất cứ ai, từ ngoài nhìn
vào, cũng sẽ trả lời khẳng định điều đó bởi anh chỉ là cố vấn toà soạn của
một tập đoàn lớn trong khi tôi được thừa kế hàng triệu và một khu bất động
sản; thế nhưng tôi đã được biết về thái độ thận trọng của Samuel đối với tài
sản của tôi: nếu như anh tiếp tục làm việc sau khi chúng tôi cưới, thì đó là để
không phụ thuộc vào tôi và có thể tặng tôi những món quà bằng “tiền riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.