MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 105

Không có giai đoạn nào lại tồi tệ như những tuần lễ sau đó.

Tôi đã đánh mất những mốc định hướng của mình.

Samuel hiện ra trước mắt tôi như một người hoàn toàn xa lạ. Điều tôi

tưởng biết về anh, sự nể trọng tôi dành cho anh, sự tin tưởng mà tình yêu
của tôi dựa vào đó, tất cả đã tiêu tan: anh có một cuộc sống hai mặt, anh yêu
một người đàn bà khác ở một khu phố khác của Paris, một người đàn bà đã
cho anh ba đứa con.

Đặc biệt, những đứa con khiến tôi bị giày vò. Bởi vì, ở điểm này, tôi

không thể đấu tranh được. Một người đàn bà, đó là một tình địch mà tôi có
thể đọ sức, dù rằng ở một số điểm thì… nhưng những đứa con…

Tôi khóc những ngày trọn vẹn mà không thể che giấu điều đó với

Samuel. Sau khi đã thử đối thoại với tôi, anh van xin tôi trở lại gặp bác sĩ
tâm lý của tôi.

— Bác sĩ tâm lý của em? Tại sao lại là bác sĩ tâm lý của em?

— Vì em đã từng qua lại chỗ ông ấy.

— Tại sao anh lại ngụ ý rằng đó là bác sĩ của em? Ông ta được sáng tạo

ra để chữa bệnh cho em, em và chỉ một mình em thôi à?

— Anh xin lỗi. Anh đã nói “bác sĩ tâm lý của em” trong khi lẽ ra anh

nên nói “bác sĩ tâm lý của chúng ta” bởi chúng ta đã từng đi gặp ông ấy suốt
nhiều năm trời.

— Phải! Chẳng để làm gì cả.

— Điều đó đã rất có ích, Isabelle ạ, điều đó đã cho phép chúng ta chấp

nhận mình như chúng ta vốn có và sống với số phận của chúng ta. Anh sẽ
lấy hẹn cho em.

— Tại sao anh lại muốn em đi gặp bác sĩ tâm lý, em không điên đâu,

tôi gào lên.

— Không, em không điên. Tuy vậy, khi ta đau răng, ta đến bác sĩ chữa

răng; khi ta đau trong tâm hồn, ta đến bác sĩ tâm lý. Bây giờ, em phải tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.