MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 111

— Samuel ấy à?

— Một cách giày vò, một cách say đắm, một cách khó hiểu, bất diệt,

anh ấy yêu chị.

— Samuel…

— Hơn tất cả mọi thứ…

Bác sĩ Feldenheim đứng dậy và rút lui sau những lời này.

Tràn ngập một cảm giác ngọt ngào mới mẻ, tôi không vật lộn chống lại

chính mình hay chống lại một Samuel xa lạ nữa. Anh ấy yêu tôi. Anh ấy yêu
tôi đến nỗi đã giấu tôi cuộc sống hai mặt của mình và áp đặt nó cho một
người đàn bà tuy cô ấy thì có khả năng mở cơ thể mình cho anh và sinh cho
anh những đứa con. Samuel…

Tôi vui sướng đợi anh về. Tôi sốt ruột mong chóng được ôm lấy đầu

anh, đặt một cái hôn lên trán anh và cảm ơn về tình yêu vững bền của anh.
Tôi sẽ tuyên bố với anh về tình yêu của mình, cái thứ tình yêu tồi tệ của tôi,
có thể nghi ngờ, giận dữ, ghen tuông, cái thứ tình yêu khủng khiếp khó chịu
biết bao và vừa đột nhiên được thanh lọc của tôi. Anh sẽ được biết rằng tôi
hiểu anh, rằng anh không cần phải che giấu tôi điều gì hết, rằng tôi mong
muốn dành một phần tài sản của tôi cho gia đình anh. Nếu đó là gia đình
anh, thì đó cũng là gia đình tôi. Tôi sẽ chứng tỏ cho anh thấy rằng tôi có thể
bỏ qua những lề thói tư sản. Như anh. Vì tình yêu.

Vào lúc bảy giờ, Stacy ghé qua để hỏi tin tức của tôi. Cô yên lòng thấy

tôi tươi cười, nguôi dịu.

— Mình hài lòng khi thấy cậu thế này, sau hàng tuần lễ khóc nức nở.

Cậu đã thay hình đổi dạng.

— Đó không phải do Xưởng nghệ thuật tóc đâu nhé, tôi vừa nói vừa

cười, đó là vì mình hiểu ra rằng mình đã lấy được một chàng trai tuyệt vời.

— Samuel ấy à? Có người phụ nữ nào mà lại không muốn có được anh

ấy?

— Mình thật may mắn, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.