MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 126

— …

— Đây là cho bà à?

Odette gật đầu tán thành.

— Tên bà là gì?

— …

— Tên bà?

Đánh liều được ăn cả ngã về không, Odette mở miệng ra và vừa thì

thầm vừa nuốt nước bọt:

— … dette!

— Sao cơ?

— … dette!

— Dette?

Mỗi lúc một khốn khổ hơn, nghẹt thở, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chị

thử thốt lên một lần cuối cùng:

— … dette!

Vài giờ sau, ngồi trên một băng ghế, trong khi ánh sảng xỉn đi để bóng

tối dâng từ mặt đất lên bầu trời, Odette không thể quyết định trở về
Charleroi được. Rụng rời, chị đọc đi đọc lại cái trang in tên sách mà ở đó tác
giả yêu thích của chị đã ghi vào: “Tặng Dette”.

Thế đó, chị đã làm hỏng cuộc gặp gỡ duy nhất với nhà văn lý tưởng của

mình và các con chị sẽ chế nhạo chị… Chúng có lý. Còn có một người phụ
nữ nào khác bằng tuổi chị mà lại không có khả năng nói ra họ tên của mình?

Vừa bước lên xe buýt, chị quên ngay sự cố đã xảy ra và bắt đầu bay

bổng trên đường về bởi ngay từ những câu đầu tiên, cuốn sách mới của
Balthazar Baisan khiến chị ngập tràn trong ánh sáng và cuốn chị vào thế giới
của nó đồng thời xóa mờ đi những nỗi khổ tâm của chị, sự hổ thẹn của chị,
những cuộc trò chuyện của những người ngồi bên, tiếng ồn của động cơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.