MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 128

người ta phải rụng rời, cốt truyện, các nhân vật, phong cách… Tỏ ra kém
như vậy, kém một cách bất biến, kém một cách đều đặn, điều đó thậm chí đã
trở nên một thành tích, điều đó gần như là thiên tài. Nếu người ta có thể chết
vì buồn chán, tôi đã chết hôm qua.

Trong căn phòng khách sạn của ông, trần truồng, một chiếc khăn tắm

quấn ngang thắt lưng, Balthazar há hốc mồm, tham dự trực tiếp vào cuộc
đánh đổ mình. Ở cạnh ông trên giường, Florence lúng túng ngọ nguậy như
một con giòi đang tìm cách ngoi lên.

Olaf Pims bình thản tiếp tục cuộc tàn sát của mình.

— Tôi càng ngại ngùng hơn khi nói điều này vì ngoài đời tôi đã có dịp

gặp Balthazar Balsan, một người nhã nhặn, tử tế, bề ngoài bảnh bao, có hình
thức hơi lố bịch của một giáo viên thể dục nhưng là một người có thể giao
thiệp được, tóm lại là loại người mà với anh ta thì phụ nữ ly dị một cách dễ
chịu.

Với một nụ cười mỉm, Olaf Pims quay về phía máy quay phim và nói

cứ như là ông ta bỗng nhiên ở trước mặt Balthazar Balsan:

— Khi có chiều hướng đi theo những khuôn mẫu sáo mòn đến thế, ông

Balsan ạ, không nên gọi đó là tiểu thuyết, mà nên gọi là từ điển, đúng, từ
điển các cách diễn đạt đã có sẵn, từ điển những tư tưởng đã được đào sâu.
Tạm thời, đây là cái mà cuốn sách của ông xứng đáng được hưởng… thùng
rác, và ngay lập tức.

Olaf Pims xé bản sách ông ta đang cầm ở tay rồi khinh bỉ ném nó về

phía sau lưng. Balthazar nhận cử chỉ này như nhận một quả đấm móc.

Trên sàn quay, bị sốc trước sự dữ dội đến thế, người dẫn chương trình

hỏi:

— Vậy thì, ông giải thích thế nào về sự thành công của ông ấy?

— Những đầu óc nghèo nàn cũng hoàn toàn có quyền được có một anh

hùng chứ. Các bà gác cổng, các cô nhân viên ngồi quầy và các cô thợ cắt tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.