MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 134

— Nào, Odette hay đấy chứ…

— Dở kinh khủng!

— Không đâu.

— Đúng thế đấy!

— Nghe rất Proust.

— Prou…?

— Proust… Đi tìm thời gian đã mất… Odette de Crécy, người đàn bà

mà Swann yêu…

— Tôi chỉ biết có lũ chó lông xù tên là Odette thôi. Lũ chó lông xù. Và

tôi. Ngoài ra, về phần tôi, tất cả mọi người đều quên cái tên này. Để được
mọi người nhớ tên, có lẽ tôi phải đeo một sợi dây chuyền và uốn xoăn tóc
chăng?

Ông nhìn chị chăm chú, không chắc liệu mình đã nghe đúng chưa, rồi

ông phá ra cười.

Nghiêng người, Odette tuồn cho ông một chiếc phong bì.

— Ông cầm lấy đi, cái này là gửi cho ông đấy. Khi tôi nói với ông, tôi

chỉ nói toàn những điều vớ vẩn, vì thế tôi đã viết cho ông.

Odette chạy trốn trong tiếng lông chim sột soạt.

Khi ngồi vững chãi ở sâu trong chiếc ô tô đưa ông về Paris cùng với

biên tập viên của mình, Balthazar đã có lúc định đọc bức thư, tuy nhiên khi
ông nhìn thấy loại giấy kệch cỡm in hình những tràng hoa hồng quấn vào
nhau và những cành tử đinh hương do các thiên thần mông to cầm, ông
không mở thư ra nữa. Rõ ràng, Olaf Pims có lý: nhà văn của các cô nhân
viên ngồi quầy và những chị cắt tóc, ông chỉ có những người hâm mộ xứng
với ông! Thở dài, nhưng ông vẫn nhét bức thư vào trong túi chiếc áo khoác
bằng da sơn dương của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.