MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 139

— Tôi có thể hỏi chị được chứ?

— Vâng.

Hướng mắt xuống sàn nhà, ông hỏi mà không dám chịu đựng cái nhìn

của chị, như một đứa trẻ phạm tội:

— Chị cho phép tôi ở lại nhà chị vài ngày có được không?

— Sao cơ?

— Xin hãy trả lời tôi đúng một câu thôi: có hay không?

Xúc động, Odette suy nghĩ hai giây rồi thốt lên một cách rất tự nhiên:

— Có. Nhưng ông làm ơn nhanh lên cho, vì cái món trứng đánh bông

của tôi!

Chị chộp lấy cái túi du lịch và kéo Balthazar vào trong nhà.

Vậy là, trong lúc không ai ở Paris ngờ tới điều này, Balthazar Balsan đã

đến sống ở Charleroi, tại nhà Odette Toulemonde, người bán hàng ban ngày
và người chế biến lông chim ban đêm.

— Chế biến lông chim à? một buổi tối ông hỏi.

— Tôi khâu lông chim vào trang phục của các vũ nữ. Anh biết đấy, các

vở diễn tạp kỹ, Folies-Bergère, Casino de Paris, tất cả những thứ ấy… nó bổ
sung cho khoản tôi kiếm được ở cửa hàng.

Balthazar phát hiện ra một cuộc sống trái ngược với cuộc sống của ông:

không vinh quang, không tiền bạc, và tuy vậy lại hạnh phúc.

Odette đã có được một năng khiếu: vui vẻ. Thẳm sâu trong lòng chị,

hẳn là phải có một ban nhạc jazz cứ chơi đi chơi lại những khúc nhạc lôi
cuốn và những giai điệu sôi động. Không có một khó khăn nào làm chị bối
rối. Trước một vấn đề, chị tìm kiếm giải pháp. Bởi sự nhún nhường và
khiêm tốn tạo nên tính cách của chị, vì không tự cho rằng, trong mọi trường
hợp, mình xứng đáng được hơn, chị ít cảm thấy ấm ức. Vậy nên, khi giới
thiệu chi tiết cho Balthazar về dãy nhà gạch nơi chị sống cùng với những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.