MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 142

này yêu cầu ông đừng coi anh ta là đồ ngốc.

— Odette không đón tiếp một người đàn ông nào ở nhà cô ấy từ nhiều

năm nay. Thêm nữa, tớ hiểu cậu, chả có gì xấu khi làm cho mình sung
sướng! Odette là một phụ nữ đẹp. Nếu cô ấy mà gật đầu với tớ, tớ sẽ chẳng
lắc đầu đâu.

Bối rối, cảm thấy cải chính lại thành ra không phải phép đối với thanh

danh của Odette, Balthazar trở về căn hộ với những câu hỏi mới:

— Phải chẳng mình muốn có cô ấy mà tự mình không nhận thấy? Mình

chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả. Đó không phải là loại phụ nữ mình
thích… quá là… mình không biết… à mà không, hoàn toàn không phải
thế… Với lại cô ấy ngang tuổi mình… nếu mà mình nảy sinh ham muốn, thì
sẽ là với một cô gái trẻ hơn, như thói thường… Đồng thời, chẳng có cái gì là
bình thường ở đây. Vả lại, mình đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?

Buổi tối, vì bọn trẻ đi dự một buổi hòa nhạc pop, ông còn lại một mình

với Odette và nhìn chị theo cách khác.

Dưới ánh sáng dìu dịu của cây đèn, được tôn lên bởi chiếc áo ăng gô ra

của mình, bận rộn khâu túm lông chim lên một chiếc áo giáp nạm thủy tinh
giả ngọc, chị hiện lên trong mắt ông thật dễ thương. Điều mà trước đây ông
không nhận thấy.

Có lẽ Filip có lý… tại sao mình lại chưa từng nghĩ đến điều đó nhỉ?

Cảm thấy bị quan sát, Odette ngẩng đầu lên và mỉm cười với ông. Sự

ngượng ngùng tiêu tan.

Để lại gần chị, ông đặt cuốn sách của mình xuống và rót cà phê vào các

tách.

— Chị có mơ ước gì không, Odette?

— Có… Đi ra biển.

— Địa Trung Hải chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.