MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 144

của ông lao ra đường cao tốc, ông vẫn cất công ghé qua tiệm cắt tóc nơi
Rudy làm việc để tuồn cho cậu một xấp tiền.

— Bác buộc phải trở về Paris. Mẹ cháu mệt mỏi và mơ ước được đi ra

biển. Cháu cầm lấy số tiền này và thuê một cái nhà ngoài đó nhé, được
không. Và nhất là đừng bao giờ nói là bác đưa tiền. Cứ làm như cháu được
nhận một khoản tiền thưởng. Đồng ý không?

Không đợi trả lời, Balthazar nhảy lên xe ô tô của mình.

Ở Paris, trong lúc ông vắng mặt, tình hình đã yên ổn vì người ta đã nói

sang chuyện khác. Biên tập viên của ông tin rằng với thời gian, Balthazar sẽ
chiếm lại được lòng tin của độc giả và của giới truyền thông.

Để tránh gặp vợ mình, ông vội vã về nhà vào giờ vợ ông làm việc, để

lại cho cô một bức thư ngắn để cô yên tâm về tình trạng của ông hiện nay –
mà cô ấy có lo lắng không nhỉ? – nhét đầy một va li và đi Savoie, nơi con
trai ông đang tham dự một chuyến dã ngoại trượt tuyết.

Mình sẽ kiếm được một phòng trống quanh đó.

Vừa gặp lại ông, François lập tức không muốn rời bố ra nữa. Sau nhiều

ngày cùng trượt tuyết với con trai, Balthazar hiểu ra rằng, là một ông bố
thường xuyên vắng mặt, ông phải bù lại một khoản thiếu hụt khủng khiếp về
sự hiện diện và tình yêu thương đối với con mình.

Thêm nữa, ông không thể ngăn mình nhận ra sự bất ổn và nỗi lo lắng

kinh niên trong cậu bé. François muốn làm cho người khác chấp nhận mình
bằng cách giống như họ và tuy vậy cậu lại đau khổ vì không trở nên thật là
chính mình.

— Kỳ nghỉ sắp đến rồi, con có muốn đi ra biển không? Cùng với bố và

chỉ một mình bố thôi?

Thay vào câu trả lời, ông nhận được trong vòng tay mình một cậu bé

thét lên vì vui sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.