MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 146

đã ngã ngũ. Chúng ta có thể chạm trán nhau, chúng ta không thể gặp lại
nhau nữa.

Balthazar không hiểu rõ lắm điều Odette nói; nhưng ông cần chị, điều

đó thì ông biết.

Về phần còn lại, câu chuyện của họ chẳng giống gì hết. Có lẽ chị có lý

khi giữ cho ông khỏi đi tới sự tầm thường của một cuộc tình dan díu? Tuy
vậy chị có thể nhầm… Chẳng phải chị đã tự cấm bản thân được sống với
thân thể của mình đó sao? Chẳng phải chị đã tự bắt mình phải chịu cảnh góa
bụa vô nghĩa sau cái chết của Antoine đó sao?

Ông đã đặc biệt hiểu ra vào một buổi tối, khi có một cuộc khiêu vũ

ngẫu hứng trong nhà ngư dân. Cuốn mình theo điệu xăm ba, được âm nhạc
giải tỏa, Odette chuyển động một cách gợi cảm, duyên dáng, tinh nghịch, để
lộ ra vẻ nữ tính khêu gợi và ngạo mạn mà ông chưa từng biết ở chị. Vào
những phút đó, Balthazar đung đưa vài bước nhảy xung quanh chị, và cảm
thấy, giữa những lần vai chạm nhẹ và những lần hông đụng khẽ, rằng ông có
thể dễ dàng lên giường cùng chị.

Dưới ánh trăng, chị thổ lộ với ông một lời thú nhận chất phác:

— Anh biết không, Balthazar, tôi không phải lòng anh đâu.

— Thế à?

— Không. Tôi không phải lòng anh: tôi yêu anh.

Ông nhận lời bày tỏ của chị như lời bày tỏ đẹp nhất mà ông chưa bao

giờ nhận được – đẹp hơn cả những lời ông từng sáng tác ra trong các cuốn
sách của mình.

Thay cho câu trả lời, ông đưa cho chị một tập hồ sơ bọc da thằn lằn

trong đó chứa đựng cuốn tiểu thuyết mới mà ông viết từ khi trở lại gặp chị.

— Cuốn này tên là Hạnh phúc của những người khác. Trong đó tôi kể

về số phận của nhiều nhân vật tìm kiếm hạnh phúc mà không tìm thấy. Nếu
như họ thất bại, thì đó là bởi họ đã thừa hưởng hay tiếp nhận những quan
niệm về hạnh phúc không phù hợp với họ: tiền bạc, quyền lực, cuộc hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.