MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 145

Ngày lễ Phục sinh, lần đầu tiên Odette đối diện với biển Bắc. Sững sờ,

chị vạch những hình vẽ trên cát. Sự mênh mang của nước, của trời, của bãi
biển đối với chị giống như một thứ xa xỉ phẩm vượt quá khả năng của chị;
chị có cảm giác đang được hưởng một vẻ đẹp lộng lẫy ngoài mong đợi.

Đột nhiên, chị cảm thấy rát bỏng ở trên gáy và bắt đầu nghĩ nhiều đến

Balthazar. Khi chị quay người lại, ông đang ở đó, trên con đê, tay bế cậu con
trai.

Cuộc gặp lại của họ diễn ra thắm thiết nhưng êm dịu vì ai cũng cố

không làm tổn thương đến người khác.

— Tôi trở về bên chị đây, Odette, bởi vì con trai tôi đang cần học. Chị

vẫn dạy đấy chứ?

— Cái gì?

— Dạy những bài học để hạnh phúc.

Mọi người xếp chỗ ở cho bố con Balsan trong ngôi nhà đã thuê như thể

việc họ đến đây là đương nhiên và kỳ nghỉ bắt đầu.

Khi cuộc sống đã trở lại bình thường, Odette cảm thấy cần phải giải

thích cho Balthazar về những cái tát của chị.

— Tôi không muốn ngủ với anh vì tôi biết rằng tôi sẽ không sống cùng

anh. Anh chỉ đi ngang qua đời tôi. Anh vào, và anh lại đi ra.

— Tôi đã trở lại.

— Anh sẽ lại ra đi… Tôi chẳng phải là ngốc: không có tương lai chung

giữa Balthazar Balsan, nhà văn lớn ở Paris, và Odette Toulemonde, người
bán hàng ở Charleroi. Chuyện đó đã muộn quá rồi. Nếu chúng ta trẻ lại hai
chục tuổi, có lẽ…

— Tuổi tác chẳng có gì quan hệ với…

— Có chứ. Tuổi tác, điều đó có nghĩa là cuộc đời của chúng ta nằm ở

đằng sau hơn là ở phía trước, rằng anh đã ổn định trong một cuộc sống và tôi
trong một cuộc sống khác. Paris-Charleroi, có tiền-không có tiền: cuộc chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.