MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 152

Cuốn sách tuyệt nhất trên đời

Họ run lên vì hy vọng khi nhìn thấy Olga đi đến. Chắc chắn, Olga

không có vẻ đặc biệt hiền hậu. Khô khan, dài người, xương quai hàm và hai
khuỷu tay nhô ra dưới làn da sẫm màu, thoạt đầu chị không hề nhìn đến các
phụ nữ trong ngôi nhà này. Chị ngồi xuống cái đệm rơm cập kênh mà người
ta đã phân cho chị, sắp xếp quần áo của mình vào sâu trong một chiếc hòm
gỗ, nghe nữ quản giáo rống lên đọc quy chế cho chị mà cứ như bà ta đang
hô lên những tín hiệu moóc, chỉ quay đầu lại khi bà ta ra hiệu cho chị thấy
những nơi vệ sinh, rồi sau khi bà ta đã đi, chị ngả lưng xuống, bẻ ngón tay
đôm đốp rồi đắm chìm vào việc chiêm ngưỡng những tấm ván đã ngả đen
trên trần nhà.

Các cậu có thấy tóc chị ta không? Tatiana thì thầm.

Các nữ tù nhân không hiểu Tatiana ngụ ý gì.

Nữ tù nhân mới trưng ra một mái tóc bông xù dày dặn, xoăn tít, cứng

cáp, rậm rạp, làm cho đầu chị to lên gấp đôi. Biết bao sức khỏe và biết bao
sức mạnh, thông thường đó là đặc quyền của dân châu Phi… Tuy nhiên,
Olga, dù có nước da xỉn màu, không hề có nét nào của người da đen và có lẽ
chị xuất thân từ một thành phố của Liên Xô bởi vì giờ đây chị đang ở
Sibérie trong cái trại tù phụ nữ này, nơi chế độ trừng phạt những kẻ không
suy nghĩ theo kiểu chính thống.

— Thế thì, cái mái tóc ấy có chuyện gì nào?

— Theo ý mình thì đó là một người đàn bà Kavkaz.

— Cậu có lý đấy. Đôi khi đàn bà Kavkaz tóc trông như rơm.

— Cái mái tóc này, trông khiếp thật đấy, nhỉ.

— Ồ, không! Trông tuyệt lắm chứ. Tóc mình thì xẹp và mỏng, mình cứ

mơ ước có tóc như thế kia.

— Thà chết còn hơn. Trông cứ như sợi cước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.