MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 160

Phải lấy nghị lực để nén khóc nên cô không tiếp tục được nữa. Vả lại,

cô còn có gì cần nói thêm nữa đâu?

Sức mạnh đột ngột của bàn tay Olga đẩy Tatiana dựa vào vai chị và cô

Tatiana thủ lĩnh của mạng lưới, Tatiana người đàn bà không ngừng nổi loạn,
Tatiana cứng rắn, bởi đã tìm được người cứng rắn hơn mình, đã khóc một
lúc trên bờ ngực của một người phụ nữ xa lạ.

Khi cô đã dịu đi sau cơn xúc động mãnh liệt, Tatiana trở lại với những

suy nghĩ của mình.

— Chúng tôi dùng thuốc lá vào việc này đây: chúng tôi trút hết thuốc

ra, chúng tôi giữ giấy lại. Sau đó, dán các tờ giấy nối vào nhau, chúng tôi có
được một trang giấy thực sự. Này, lại đây, tôi chỉ cho chị xem.

Nhấc một thanh ván sàn lên, Tatiana lấy từ một chỗ cất giấu đầy khoai

tây ra một tập giấy cuốn thuốc lá kêu sột soạt trong đó những mối nối và
những đường khớp đã làm những tờ giấy mỏng tang dày lên, như những tờ
giấy gói hàng nghìn năm tuổi được phát hiện ra ở Sibérie nhờ một sự lệch
hướng nào không rõ trong khai quật khảo cổ.

Cô cẩn thận đặt xấp giấy lên đùi Olga.

— Đây. Nhất định, có ngày, một người trong chúng ta sẽ thoát ra

được… Khi ấy người đó sẽ mang theo thư của chúng ta.

— Được.

— Thế nhưng chị đã đoán ra rồi đấy, có một vấn đề.

— Ừ. Tôi thấy: các tờ giấy trống không.

— Trống không. Mặt trước. Mặt sau. Vì chúng tôi chẳng có bút cũng

chẳng có mực. Tôi đã thử viết bằng máu, bằng cách lấy một cái kim của
Lily, nó mờ đi rất nhanh… Thêm nữa, tôi khó liền sẹo. Có vấn đề về tiểu
cầu. Kém dinh dưỡng. Không muốn đi bệnh xá để khỏi gây nghi ngờ.

— Tại sao cậu lại nói với tôi chuyện này? Có gì liên quan đến tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.