MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 24

đẹp vì anh biết mình đẹp và tận dụng điều đó –phải chú ý đến nghệ thuật của
anh.

Sau khi đọc nghiến ngấu vài quyển sách mượn ở thư viện trường – lịch

sử nghệ thuật, từ điển bách khoa hội họa, tiểu sử các họa sĩ – nàng đã được
trang bị tốt để trở lại trò chuyện với anh. Rất nhanh chóng, nàng khẳng định
với anh điều mà anh vẫn thầm nghĩ: anh là một nghệ sĩ bị đời ruồng rẫy;
giống như Van Gogh, anh sẽ vấp phải những lời châm chọc của người đương
thời và sau đó sẽ được hưởng vinh quang; trong lúc chờ, anh không nên nghi
ngờ một giây phút nào về thiên tài của mình. Wanda tạo thành thói quen ở
bên anh những lúc anh bôi vẽ và trở thành lão luyện trong nghệ thuật sướng
mê lên trước những khối màu của anh.

Césario xúc động ứa nước mắt vì đã gặp được Wanda. Anh không thể

thiếu nàng được nữa. Nàng là hiện thân của cái mà trước đây anh không dám
hy vọng; tâm hồn đồng điệu, bạn tâm tình, người quản lý, nàng thơ. Càng
ngày anh càng cần nàng hơn, càng ngày anh càng quên rằng nàng nhỏ tuổi.

Cái cần phải đến đã đến: anh đã yêu. Wanda nhận ra điều đó trước anh

và lại mặc vào những đồ khêu gợi.

Nàng nắm bắt được trong ánh mắt của anh là từ lúc này anh đau khổ vì

không được chạm vào nàng. Do chính trực, bởi anh là một chàng trai tử tế,
anh tự kiềm chế được dù rằng toàn bộ cơ thể anh và tất cả tâm hồn anh khao
khát được ôm hôn Wanda.

Nàng bèn giáng cho anh cú cuối cùng.

Trong ba ngày, nàng tránh không đến, để làm cho anh lo lắng và cảm

thấy thiếu vắng nàng. Buổi tối thứ tư, đêm đã về khuya, nàng chạy xộc vào
ngôi nhà nhỏ, nước mắt đầm đìa.

— Thật khủng khiếp, Césario, em đau khổ quá! Em muốn tự tử.

— Có chuyện gì thế?

— Mẹ em đã quyết định là gia đình em sẽ trở về Paris. Chúng mình sẽ

không được gặp nhau nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.