MỘT NGÀY MƯA ĐẸP TRỜI - Trang 26

— Hay là chúng ta đi xem tranh của nhà họa sĩ địa phương nhỉ?

— Thôi đi, chắc là kinh khủng lắm, Guido Farinelli thốt lên.

— Tại sao không? Có thể rất ngộ đấy! Ngay tức khắc, Lorenzo khẳng

định, không bỏ lỡ một cơ hội nào để chứng tỏ cho Wanda thấy thái độ nô
bộc của mình.

Đám tỷ phú đồng ý rằng đó sẽ là một cuộc khảo sát thú vị và họ đi theo

Wanda trong lúc nàng tới bắt chuyện với Césario.

— Có phải ông là người đã mời chúng tôi đến thăm xưởng họa của ông

không?

— Vâng, thưa bà.

— Vậy chúng ta có thể thực hiện điều đó bây giờ được chứ?

Ông lão Césario mất vài giây mới phản ứng được. Đã quen bị đối xử lỗ

mãng, ông sửng sốt khi người ta ăn nói lịch sự với ông.

Trong lúc chủ nhà hàng kéo tay ông lão để giải thích cho ông biết bà

Wanda Winnipeg nổi tiếng là ai và bà ấy đang dành cho ông niềm vinh dự
lớn đến thế nào, Wanda ghi nhận những tàn phá của thời gian đối với người
đã từng là người đàn ông đẹp nhất bãi biển. Tóc thưa thớt và muối tiêu, ông
bị hủy hoại vì phơi nắng quá nhiều, ánh nắng từ năm này qua năm khác đã
làm hỏng làn da săn chắc và biến nó thành một thứ da nhẽo, với những vết
nám lốm đốm ở khuỷu tay và đầu gối. Người ông thấp đi, đậm ra, thô kệch,
chẳng có gì giống với chàng lực sĩ lẫy lừng thuở xưa. Duy chỉ đồng tử mắt
ông là vẫn giữ được sắc màu hiếm hoi của loài hàu lục, nhưng khác là nó bớt
rực sáng đi.

Tuy Wanda không thay đổi nhiều, nàng không sợ ông nhận ra nàng.

Với mái tóc ngả màu hoe vàng, kính râm che mặt, giọng nói đã được luyện
cho trầm đi, ngữ điệu Nga và nhất là với sự giàu có của nàng, nàng làm thất
bại mọi mưu toan nhận diện.

Là người đầu tiên bước vào căn nhà nhỏ, nàng thốt lên ngay lập tức:

— Thật tuyệt vời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.